HOÁN NHẬT TIỄN - TẬP 1 - Trang 21

Thực ra Hứa Mạc Dương hết sức thương yêu đứa con nuôi này,

nghe Phùng Phá Thiên khen ngợi như vậy thì trong lòng rất vui vẻ,
nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng. “Phùng huynh quá khen,
khuyển tử hay nghịch ngợm, nếu không nghiêm khắc quản giáo,
chẳng biết đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho ta rồi.”

Tiểu Huyền ấm ức nói: “Con gây rắc rối bao giờ chứ? Mọi

người trong trấn có ai mà không nói con ngoan ngoãn, hiểu chuyện,
họ còn thường khen cha biết cách dạy dỗ nữa đấy...”

Hứa Mạc Dương vờ giận dữ. “Có khách ở đây mà con còn dám nói

những lời tự khen mình như vậy, mặt mũi của cha thực đã bị con làm
mất hết rồi.”

Tiểu Huyền rất thông minh, thấy trên mặt Hứa Mạc Dương

thấp thoáng nét cười thì biết ngay là y đã mềm lòng, bản sắc
nghịch ngợm rốt cuộc lại hiện ra. “Đương nhiên con phải tự khen
mình trước mặt khách rồi, như thế cha mới có thể diện chứ! Chẳng
lẽ hai cha con ta lại ở trong nhà, cha khen con một câu, con khen cha
một câu, như thế thì thực khiến người ta cười đến rụng răng
mất.”

Phùng Phá Thiên cười vang, giao dây cương ngựa cho Tiểu

Huyền. “Yên tâm đi, có Phùng thúc thúc làm chủ cho ngươi, ngươi
cứ việc thỏa sức chơi đùa,” sau đó lại ngoảnh đầu qua nói với Hứa
Mạc Dương: “Lệnh công tử đã thích ngựa như thế, sau khi xong việc
ta sẽ dâng lên mấy con ngựa tốt để tỏ lòng cảm tạ, Dương huynh xin
chớ chối từ!”

Hứa Mạc Dương ẩn cư nhiều năm, không muốn dây dưa với các

nhân vật trong võ lâm, huống chi xưa nay thanh danh của Mị Vân
giáo trên giang hồ vốn không được tốt. Có điều, hiện tại thực khó
chối từ thịnh tình của Phùng Phá Thiên, y đành ngầm quyết định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.