“Ta không biết biểu lộ cảm xúc của mình thế nào, diễn tả những gì ta
cảm nhận.” Chàng lại cúi xuống nhìn nàng và nụ cười của chàng lại mang
chút cảm giác rụt rè. “Và điều này là rất không bình thường với ta, không
thể kiểm soát bản thân, như giờ đây em đã biết. Ta chỉ có thể nói rằng ta rất
vui vì đã gặp được em, Lucy Craddock-Hayes.”
Nước đã dâng lên ngập mắt nàng. “Và em cũng vậy, thưa ngài.”
Chàng nắm lấy tay nàng và nhẹ nhàng cuộn những ngón tay nàng lại để
nó nằm yên giữa hai bàn tay chàng như để bông hoa nép mình trong lá. “Ta
sẽ nhớ về em trong mỗi ngày còn lại của cuộc đời mình,” Chàng thì thầm
thật nhỏ đến nỗi nàng hầu như không thể nghe thấy gì “Và ta không chắc
rằng liệu điều đó là phúc lành hay là sự thống khổ.” Chàng cúi xuống nhìn
bàn tay họ, và nàng cảm thấy đôi môi ấm áp của chàng chạm vào đôi bàn
tay lạnh giá của nàng.
Nàng nhìn xuống phía trên đầu chàng và một trong những giọt nước mắt
của nàng đã rơi xuống tóc chàng.
Chàng bật đứng dậy, không nhìn lại nàng lấy một cái, nói “tạm biệt” và
bước đi.
Lucy lại khóc nức lên lần nữa và sau đó cố gắng kiềm nén bản thân.
Nàng vẫn ngồi lại trong vườn cho tới khi không còn nghe thấy tiếng bánh
xe chuyển động trên đường nữa.
***
Simon trèo vào trong thùng xe và ngồi yên trên cái ghế đệm da đỏ.
Chàng gõ mạnh lên nóc xe và nghiêng người quay lại để nhìn thấy ngôi nhà
đang dần lùi lại phía sau, chàng có thể trông thấy người nhà Craddock-
Hayes đang đứng cạnh cửa sổ len lén nhìn theo. Chàng không thể thấy
Lucy – nàng vẫn còn ngồi trong vườn – ngồi yên như bức tượng từ lúc
chàng rời đi – nhưng gia đình đã thay thế nàng. Họ cứ nhoài hẳn về phía
trước để nhìn theo chàng.
“Tớ không thể tin rằng cậu đã ở lại cái làng quê đó lâu như vậy”
Christian thở dài cất tiếng nói với chàng từ phía sau. “Tớ đã nghĩ hẳn cậu
phải thấy nhàm chán kinh khủng lắm. Cậu đã làm gì cả ngày ở đó vậy? Đọc
sách à?”