HOÀNG TỬ RẮN - Trang 119

“Nhưng nó chỉ đến thế.” Lucy nhìn vào đôi mắt anh “ Nó tốt, nhưng

không đủ với em. Em muốn, em cần- nhiều hơn thế.”

Anh im lặng trong giây lát trong khi cơn gió thổi những chiếc lá còn sót

lại đập vào cánh cửa nhà thờ. “Có phải là lý do này không, vì trong lòng em
đã có Iddesleigh?”

Lucy quay đi, hít một hơi sâu rồi thở ra một hơi dài “Em hi vọng là vậy,

đúng như thế.”

“Em biết rằng anh ta sẽ không quay lại.”
“Em biết.”
“Vậy tại sao?” anh đột nhiên đập mạnh vào đùi mình “Tại sao em lại

không thể cưới anh?”

“Như thế không công bằng với anh. Anh phải biết điều này.”
“Anh nghĩ rằng em nên để anh tự phán xét điều đó.”
“Có lẽ nên thế.” Lucy thừa nhận. “Nhưng anh cũng nên để em tự phán

xét điều đó cũng là để công bằng với em. Sống một cuộc sống trong sự thỏa
hiệp, trong một cuộc hôn nhân tốt đẹp, em không thể chịu đựng được điều
đó.”

“Tại sao?” Giọng của Eustace khàn khàn. Trong âm thanh của anh ấy có

vẻ gần với sự tuyệt vọng.

Lucy cảm thấy đôi mắt mình thoáng có bóng nước. “Làm thế nào mà

nàng có thể lại mang đến điều tồi tệ này, cho người đàn ông quá tốt đến
vậy?”

“Em nghĩ em yêu người đàn ông đó sao?”
“Em không biết.” Nàng khép mắt lại nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ

trào ra. “Tất cả những gì em biết là anh ấy đã mở ra một cánh cửa, của một
thế giới hoàn toàn mới mà em chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nó. Em
đã bước qua cánh cửa đó, và em không thể quay trở về.”

“Nhưng-”
“Em biết.” Nàng lấy tay gạt mạnh mái tóc. “Em biết anh ấy sẽ không

bao giờ quay trở lại, rằng em sẽ không còn thấy hay nói chuyện với anh ấy
nữa. Nhưng điều đó không quan trọng, anh không thấy sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.