Nụ hôn đầu tiên, chàng nghĩ quá đột ngột và không rõ ràng, vì nàng
đang thăm dò. Chàng muốn siết lấy vai nàng và ôm nàng trong vòng tay,
rồi đưa nàng vào một căn phòng thật kín đáo nào đó trong căn nhà này. Nơi
nào đó nàng sẽ luôn được an toàn. Thay vì vậy, chàng hôn lại nàng, mơn
man, vuốt ve nhẹ nhàng môi nàng.
Và băn khoăn tự hỏi làm thế nào để có thể bảo vệ được nàng.
—...
"Sao anh không kể cho em nhiều hơn về Hoàng tử rắn?" Sau đó Lucy
hỏi chàng vào buổi tối. Nàng dùng ngón cái bôi thêm bột màu đỏ vào phần
bóng dưới tai Simon trong bức phác họa của mình.
Buổi chiều với Pocket thật tuyệt làm sao. Simon đã cho thấy chàng đúng
là một chuyên gia trượt băng. Lucy không hiểu sao điều đó lại làm nàng
ngạc nhiên. Chàng lượn những vòng tròn quanh nàng và Pocket, cười như
một gã khờ ngốc nghếch. Họ đã cùng trượt băng tới khi trời đã tắt nắng và
mũi Pocket thì ửng đỏ lên. Giờ thì Lucy mệt rã rời và rất vui vẻ ngồi nghỉ
ngơi cùng Simon khi nàng phác họa chàng. Đây chính là những gì Lucy
mong muốn, cuộc sống bên nhau của họ. Nàng tự mỉm cười một mình khi
nàng nhìn chàng. Dù chàng có thể là một người mẫu tốt hơn.
Khi nàng nhìn, Simon đổi vị trí trên ghế và mất đi tư thế làm mẫu. Lại
nữa rồi, Lucy thở dài. Nàng không giỏi yêu cầu anh chồng mới của mình
như yêu cầu ông Hedge, nhưng thật là khó vẽ, nhất là khi chàng cứ vặn vẹo
ngọ nguậy thế này. Họ đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh phòng ngủ
mới của nàng. Căn phòng rất đẹp, được trang trí toàn màu kem và hồng
phấn với những chiếc ghế đặt cách nhau. Và nó hướng về hướng Nam, làm
ánh sáng rất rõ vào buổi chiều, hoàn hảo để phác họa tranh. Tất nhiên giờ là
buổi tối, nhưng Simon thắp ít nhất cả tá nến bất kể nàng phản đối vì lãng
phí và tốn kém.
"Em nói gì vậy?" Chàng chưa nghe rõ nàng nói.
Chàng đang nghĩ gì thế nhỉ? Có phải là tại bức thư bí ẩn lúc trưa hay là
yêu cầu của nàng về việc không tiếp tục đấu súng nữa? Như vậy là không
khôn ngoan, nàng biết, nhất là với một cô vợ mới cưới. Nhưng nàng có một
cảm giác mạnh mẽ rằng phải thận trọng về điều này.