“Vấn đề duy nhất chính là nó phải được hoàn thành. Đó là sự trả thù dành
cho anh trai tôi. Cậu hiểu chứ?”
“Tớ….ừ.”
Simon gật đầu và ngả người phía sau. Anh mỉm cười với Lucy, “Đang
thưởng thức vở kịch sao, quý cô?”
“Rất chăm chú, thưa đức ông.”
Nàng không phải đồ ngốc. Cái nhìn của nàng phóng từ chàng qua
Christian. Sau đó nàng thở dài và nhìn trở lại sân khấu.
Simon quét mắt qua hàng khán giả, phía bên kia, có một quý bà mặc áo
thêu hoa đỏ đang hướng ống nhòm về phía chàng, ra bộ ngượng ngùng.
Chàng quay mặt đi. Bên dưới, một quý ông vai rộng đang chen qua đám
đông, thúc khuỷ tay vào một ả điếm. Ả hét tướng lên và xô đẩy trở lại. Gã
đàn ông quay lại và Simon nghiêng người về trước để nhìn rõ hơn nhân
diện của gã. Một gã khác băng lên tham gia vào đám cãi vã, và gã đầu tiên
đứng qua một bên.
Simon thư giãn. Không phải là Walker.
Kể từ khi nhận được lá thư đe doạ kia chàng đã dành vài ngày trước để
lùng sục khắp mọi nơi - cái gã đàn ông cuối cùng trong nhóm đã giết Ethan.
Christian có lẽ đã theo dõi chàng đến sòng bạc ban đêm, nhưng anh ta
không nhìn thấy Simon ở quán café suốt trong một ngày, hay tại nhà đấu
giá ngựa, hay đang lang thang khắp các cửa hàng may đo hay những dành
cho quý ông khác. Walker dường như bốc hơi đi đâu mất. Tuy nhiên, chàng
vẫn chưa tới khu đất bất động sản của hắn ở Yorkshire. Chàng đã đặt tai
mắt ở vùng lân cận, nhưng vẫn không có báo cáo nào về Đức ông Walker.
Dĩ nhiên hắn có thể bỏ chạy tới một vùng quê hẻo lánh nào đó hoặc thậm
chí đã bỏ ra nước ngoài, nhưng Simon không nghĩ vậy. Gia đình Walker
vẫn còn ở trong căn nhà phố thị của hắn.
Trên sân khấu, Ophelia quá khổ đang hát lên nỗi tuyệt vọng khi bị người
yêu ruồng bỏ. Chúa ơi, chàng ghét nơi này. Chàng ngọ nguậy trong ghế,
điều chàng có thể làm lúc này chỉ là cho nó qua bên. Thách đấu Walker,
giết hắn, đặt gã vào ngôi mộ của gã, và để anh trai chàng yên nghỉ vĩnh
viễn. Có lẽ sau đó chàng có thể nhìn vào mắt Lucy mà không thấy bất kỳ