dù đường kiếm có vẻ khá ngớ ngẩn theo ý của Lucy. Tử tước Iddesleigh
ngồi kế bên, cố gắng đưa ra những lời khuyến khích bổ ích, hay là, có vẻ
hợp lý hơn, châm chọc bạn của chàng.
Câu chuyện mà ngài Fletcher muốn buộc miệng nói ra ngày hôm qua là
gì? Và tại sao ngài tử tước quyết định không cho nàng nghe? Lý do hiển
nhiên là một cuộc tình đáng hổ thẹn nào đó. Đó là loại chuyện được cho là
khá bẩn thỉu cho đôi tai của một cô gái. Và chưa hết nữa, Lucy có cảm giác
rằng tử tước Iddesleigh sẽ không quan tâm nhiều đến việc làm nàng kinh
ngạc - và cha nàng nữa- bằng những chiến tích phòng the của chàng. Đó là
một điều gì đó tệ hơn nữa kìa. Một điều gì đó mà chàng thấy xấu hổ.
“Chưa bao giờ có một điều gì giống như vậy xảy ra với mình”, Patricia
nói, mang nàng trở lại với thực tại.
“Sao cơ?”
“Thấy một quý ông khỏa thân trên đường về nhà”. Nàng trầm ngâm cắn
miếng bánh quy. “Mình có nhiều khả năng tìm thấy được một anh chàng
Joneses nào đó đang say bí tỉ trên cái hào. Dĩ nhiên là còn mặc nguyên
quần áo.”
Lucy rùng mình. “Mình nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu như mọi chuyện diễn ra
theo cách đó.”
“Không nghi ngờ gì rồi. Tuy nhiên, nó sẽ để lại một điều gì đó đặc biệt
để kể cho con cháu nghe trong một đêm mùa đông lạnh lẽo.”
“Điều này lần đầu tiên xảy ra với tớ đấy chứ.”
“Ừm. Lúc đó mặt anh ta úp lên hay úp xuống?”
“Úp xuống.”
“Đáng tiếc thật.”
Hai cô gái quay lại cửa sổ. Ngài tử tước nằm ườn ra trên chiếc ghế đá
dài bên dưới cây táo, đôi chân dài của chàng bắt chéo, mái tóc lởm chởm
lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chàng nhe răng cười trước điều gì đó mà
Fletcher nói, khuôn miệng rộng của chàng cong lại. Chàng nhìn như một
thần Pan
vàng hoe; những gì chàng cần là một cái bụng to và cặp sừng.
Đáng tiếc thật.