cánh tay phải và sự chóng mặt buồn nôn mỗi khi tôi đứng lên thì tôi hoàn
toàn khỏe mạnh.”
“Tốt, anh trông chắc đủ khỏe. Chắc hẳn anh sẽ rời chúng tôi và sớm ra
đi, phải không?” Cha nàng quắc mắt nhìn chàng từ dưới đôi lông mày trắng
dày. “Có lẽ ngày mai?”
“Cha!” Lucy xen ngang trước khi cha nàng có thể đuổi vị khách của họ
ra khỏi cửa ngay tối nay. “Ngài Iddesleigh vừa nói rằng ngài ấy vẫn chưa
hoàn toàn bình phục.”
Bà Brodie và Besty đi vào để chuyển những đĩa súp đi và phục vụ các
món tiếp theo. Bà quản gia nhìn quanh một vòng những khuôn mặt khó
chịu và thở dài. Bà bắt gặp ánh mắt của Lucy và lắc đầu mình trong sự
thương cảm trước khi bà rời đi. Mọi người đã lại bắt đầu với món qà quay
và đậu Hà Lan.
“Tôi đã từng một lần đến tu viên Abbey,” Ngài Fletcher nói.
“Cậu có bị lạc không?” Ngài Iddesleigh lịch sự hỏi thăm.
“Không hề. Mẹ và các chị em tôi đã rất say mê các công trình kiến trúc
đó.”
“Tôi không biết rằng cậu có chị em cơ đấy.”
“Tôi có. Ba người.”
“Chúa an lành. Thứ lỗi cho tôi, Vicar.”
“Hai người lớn hơn,” Fletcher nói chuyện tán gẫu, “một nhỏ hơn”
“Tôi có lời khen ngợi.”
“Cảm ơn. Dù sao đi nữa, chúng tôi đã đến tu viện khoảng mười năm
trước, nó nằm giữa tòa Thánh Paul và một tòa tháp”
“Và cậu tuy còn trẻ nhưng lại là một chàng trai rất có ấn tượng” Ngài tử
tước lắc đầu với vẻ tiếc nuối. “Thật đáng buồn khi phải nghe giới thiệu về
sự suy đồi của những bậc bề trên của một ai đó. Ta tự hỏi đó có phải là
những gì mà người Anh mang đến hay không.” (ở đây là chàng tử tước cố
tình hiểu là Fletcher đang nói về vườn Vauxhall để chọc tức cha của nàng )
Cha nàng phát ra một âm thanh bùng nổ bên cạnh Lucy, và Ngài
Iddesleigh nháy mắt với nàng từ bên phía đối diện. Nàng cố tỏ vẻ khó chịu
với chàng khi nâng li rượu của mình lên, nhưng dù cách chàng cư xử có