HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 174

Nhưng Hugo chẳng chần chừ đợi phép nhiệm màu. Trong thoáng chốc

hắn nhổm dậy, chạy biến như một cơn gió. Ông kia đuổi theo, vừa chạy vừa
lớn giọng hô hoán. Nhà vua hít một hơi dài cảm tạ Chúa vì vừa được giải
thoát, chạy trốn theo hướng ngược lại và chẳng chậm bước chân cho tới khi
thoát khỏi vùng nguy hiểm. Gặp con đường đầu tiên hiện ra, cậu liền quẹo
vào ngay, chẳng bao lâu sau đã bỏ lại ngôi làng sau lưng. Cậu vội vã đi
nhanh hết sức có thể trong suốt vài giờ, chốc chốc lại hồi hộp ngoái qua vai
xem có kẻ nào đuổi theo không; nhưng rốt cuộc nỗi sợ đó cũng đã buông
bỏ cậu, thay vào đó là cảm giác dễ chịu vì được an toàn. Lúc bấy giờ cậu
mới nhận ra mình đang đói ngấu và mệt vô cùng. Vậy nên cậu dừng chân ở
một nông trại, nhưng khi vừa định mở lời, cậu đã bị cắt ngang và đuổi đi
một cách lỗ mãng. Bộ đồ của cậu đã phản lại cậu thế đấy.

Màn đêm buông xuống, lạnh lẽo và tối sầm. Vị vua với đôi chân nhức

buốt vẫn chậm chạp lê bước. Cậu buộc phải đi tiếp, bởi cứ mỗi lần ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.