HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 192

không xúc động như vậy, bởi đây chính là bầu không khí của thiên đường.
Ta lên đó và trở lại ngay, chỉ trong nháy mắt. Chính tại nơi đây, ta đã được
ban chức chánh thiên thần, cũng đã năm năm rồi, các thiên thần từ trên
thiên đường đã giáng hạ để ban cho ta trọng trách này. Sự hiện diện của các
thiên thần làm chốn này sáng lòa. Bọn họ đã quỳ gối trước ta đấy, vua ạ!
Phải, bọn họ quỳ trước ta, bởi chức ta cao hơn bọn họ. Ta đã dạo bước nơi
sân thiên đường, lại chuyện trò cùng các giáo trưởng. Hãy chạm tay ta đi,
đừng sợ, hãy chạm đi. Thế, giờ ngươi đã chạm vào bàn tay từng siết chặt
tay Abraham, Isaac và Jacob

[25]

! Bởi ta đã từng bước trong những sân chầu

bằng vàng, ta đã từng diện kiến Chúa Trời!” Ông lão ngừng lại để gây thêm
ấn tượng cho lời vừa nói ra; rồi mặt ông đột nhiên biến đổi, ông lại đứng
thẳng dậy, nói giọng hăng say cuồng nhiệt: “Phải, ta chính là chánh thiên
thần, một chánh thiên thần đích thực! Ta là người đã có thể trở thành đức
Giáo hoàng! Đây đích thực là sự thật. Ta đã được nghe lời phán từ thiên
đường trong một giấc mơ hai mươi năm về trước; à, phải, ta được chỉ định
làm Giáo hoàng! Đáng lẽ ta đã là Giáo hoàng rồi, bởi Chúa Trời đã phán
vậy. Ấy thế mà vua đã phá tan ngôi nhà đức tin của ta, và ta, một tu sĩ khốn
khổ, vô danh, không vây cánh đã trở thành kẻ vô gia cư trên đời, bị cướp đi
số mệnh vĩ đại!” Đến đây ông lão lại lẩm bẩm, tay đấm đấm lên trán trong
cơn cuồng nộ phù phiếm, thỉnh thoảng lại buông vài lời chửi thề độc địa,
chốc chốc lại rền rĩ than van: “Ấy vậy nên ta chẳng là gì khác mà chỉ là một
chánh thiên thần, đáng lẽ ta đã là Đức Giáo hoàng rồi chứ!”

Ông lão cứ lải nhải như thế suốt một giờ đồng hồ trong khi vị vua nhỏ

tội nghiệp ngồi chịu trận. Rồi cơn điên của ông ta đột ngột bay biến, người
ẩn sĩ trở lại với vẻ hiền hòa. Giọng dịu đi, ông ta đã rời khỏi tầng trời của
mình, bắt đầu chuyện trò giản dị quanh những việc đời thường, nhờ đó
nhanh chóng chiếm được cảm tình của nhà vua. Lão già mộ đạo đưa cậu bé
lại ngồi gần lò sưởi cho thoải mái, bàn tay lão khéo léo, gượng nhẹ thăm
khám những vết bầm tím, những chỗ trầy xước trên người cậu. Rồi ông lão
đi chuẩn bị bữa tối trong khi miệng vẫn không ngớt chuyện trò vui vẻ, thỉnh
thoảng xoa má hay vuốt ve mái đầu cậu bé bằng cử chỉ hết sức dịu dàng, âu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.