HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 193

yếm, khiến trong thoáng chốc toàn bộ nỗi sợ hãi và ghê tởm mà chánh thiên
thần mang lại đã biến thành niềm thành kính và tình mến thương đối với
ông lão.

Trạng thái vui vẻ này tiếp tục kéo dài trong khi cả hai người ăn tối. Sau

khi cầu nguyện tại nơi thờ phụng, vị ẩn sĩ đưa cậu bé vào giường trong một
căn phòng nhỏ kế bên, ủ ấm cho cậu thoải mái và dịu dàng hệt như một bà
mẹ; rồi ông vuốt ve tạm biệt, rời cậu bé, trở lại ngồi bên lò sưởi, lơ đãng
đẩy mấy khúc củi cháy dở vào. Bỗng nhiên ông ngừng lại, rồi dùng ngón
tay gõ gõ trán vài lần như thể cố triệu hồi ý nghĩ nào đó đã bỏ trốn khỏi tâm
trí ông. Hình như ông chẳng thể nhớ ra. Rồi ông đứng phắt dậy, tiến vào
phòng của vị khách, hỏi:

“Ngươi là vua?”
“Phải.”, vua lẩm bẩm giọng ngái ngủ.
“Vua nào?”
“Vua nước Anh.”
“Vua nước Anh? Vậy ra Henry đã chết rồi.”
“Trời ơi, đúng là thế. Ta là con trai người.”
Vẻ tư lự u ám hiện trên gương mặt nhà ẩn sĩ, ông siết chặt đôi bàn tay to

lớn nung nấu ý định báo thù. Lão già đứng một lúc, thở gấp hơn, nuốt
xuống mấy lượt rồi nói giọng khàn đặc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.