HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 194

“Ngươi có biết chính hắn đã biến chúng ta thành kẻ không nhà không

cửa, không gia đình không?”

Không có lời đáp. Ông già cúi xuống nhìn gương mặt an tĩnh, lắng nghe

nhịp thở đều đều của cậu bé. “Nó ngủ rồi, ngủ say sưa là đằng khác.” Đôi
mày cau có giãn ra, nhường chỗ cho vẻ hài lòng nanh ác. Nụ cười thoáng
hiện trên gương mặt cậu bé đang say giấc. Nhà ẩn sĩ lẩm bẩm: “Vậy là...
tim nó đang hân hoan lắm,” rồi ông lão quay trở ra. Ông rón rén đi loanh
quanh, tìm thứ gì đó ở chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng ngừng tay để nghe
ngóng, rồi thỉnh thoảng ngoái đầu, đưa mắt liếc về phía chiếc giường,
miệng vẫn luôn lẩm bẩm, lẩm bẩm một mình. Cuối cùng lão cũng tìm được
thứ muốn tìm – con dao chặt thịt cũ xì và hòn đá mài. Lão lén trở lại chỗ
bên lò sưởi, ngồi xuống rồi bắt đầu nhẹ nhàng miết dao trên đá, miệng vẫn
lẩm bẩm, lầm bầm, chốc lát lại thốt thành tiếng. Gió thở dài quanh căn nhà
quạnh vắng, những thanh âm bí ẩn của đêm từ xa vẳng lại. Cặp mắt sáng
quắc của đám chuột to chuột bé chòng chọc nhìn lão già từ các khe hẹp và
từ hang của chúng, nhưng lão vẫn tiếp tục với công việc đang làm, chìm
đắm, mê mải.

Hồi lâu sau, lão thử rà ngón tay cái dọc lưỡi dao rồi gật đầu hài lòng.

“Đã sắc hơn rồi,” lão nói, “phải, dao đã sắc hơn rồi.”

Lão chẳng để tâm thời gian đang trôi vùn vụt, cứ lặng lẽ mài, tìm khuây

với những ý nghĩ riêng, thỉnh thoảng lại thốt ra lời:

“Cha nó đã gây ra toàn bộ việc đó. Ta chỉ là một chánh thiên thần mà

thôi, nếu không vì cha nó thì ta đã là Đức Giáo hoàng rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.