HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 197

giá, thời gian còn ít ỏi và quý báu lắm, hãy đọc bài kinh cầu của kẻ đang
hấp hối đi!”

Cậu bé thốt lên tiếng rên tuyệt vọng, thôi không giãy dụa nữa mà thở

hổn hển. Nước mắt ứa ra, tuôn từng giọt từng giọt xuống gương mặt, nhưng
cảnh tượng đáng thương này chẳng mảy may làm lão già khắc nghiệt động
tâm.

Giờ thì bình minh đã ló dạng. Lão ẩn sĩ nhìn ra rồi ré lên, giọng có phần

lo lắng, bồn chồn:

“Ta không nên tận hưởng trạng thái lâng lâng này lâu hơn nữa! Đêm đã

qua rồi. Cứ như thể một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc mà thôi. Giá
mà nó kéo dài suốt cả năm! Này giống nòi của kẻ phá hoại nhà thờ, nhắm
đôi mắt đáng ghét của mi lại nếu mi sợ nhìn...”

Phần sau mất hút trong tiếng lẩm bẩm không rõ lời. Lão già quỳ gối, dao

trong tay, cúi người xuống đứa bé đang than khóc.

Thình lình! Có tiếng động cạnh túp lều, con dao rơi khỏi tay lão ẩn sĩ;

lão trùm tấm da cừu lên người cậu bé rồi lập cập đứng dậy. Tiếng động to

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.