HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 212

gương mặt nó chẳng hề có chút ác tâm, nhưng khi cái đói đã thôi thúc...
Này bà kia, ngươi có biết khi một kẻ lấy cắp món đồ gì có giá trị lớn hơn
mười ba penny rưỡi, theo luật kẻ đó sẽ bị treo cổ không?”

Vị vua nhỏ giật mình, trợn tròn mắt kinh hoàng, nhưng cố trấn tĩnh. Bà

kia thì không làm được như thế. Bà đứng bật dậy, sợ run người, bật khóc:

“Ôi, trời ơi, tôi đã làm gì thế này! Cầu xin Chúa lòng lành, con không

muốn treo cổ đứa nhỏ này vì bất cứ thứ gì trên đời! Ôi, xin ngài cứu giúp
tôi, tôi nên làm gì, tôi có thể làm được gì bây giờ?”

Vị quan tòa vẫn giữ vẻ mặt vô tư, giản dị đáp:
“Chắc chắn bà được định giá lại cho món đồ của mình, bởi vì lời lúc nãy

chưa được ghi chép.”

“Vậy thì nhân danh Chúa, con lợn này trị giá tám penny. Xin tạ ơn

Chúa, hôm nay lương tâm con tránh được việc khủng khiếp kia.”

Miles Hendon vui sướng quá bỏ quên hết chừng mực, khiến cho vua

ngạc nhiên và mạo phạm đến ngài khi choàng tay qua người ngài, ôm lấy
ngài. Bà kia cúi chào hàm ơn rồi xách con lợn lui ra. Khi mở cửa cho bà,
tay cảnh sát liền theo bà bước ra một hành lang hẹp. Vị quan tòa ghi lại lời
bà kia vào sổ. Hendon vốn luôn cảnh giác, muốn biết vì sao gã cảnh sát lại
theo bà kia ra ngoài, vậy là anh chàng nhẹ nhàng lẻn ra dãy hành lang tranh
tối tranh sáng kia nghe ngóng. Nhờ vậy anh chàng nghe được đoạn đối
thoại sau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.