HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 213

“Con lợn béo thật, ăn chắc là ngon lắm đây. Để tôi mua giùm bà, đây

tám penny đây.”

“Tám penny, thật ấy hả? Ông sẽ chẳng mua được đâu. Tôi đã mất tới ba

siling tám penny, tiền thật mới coóng của triều vua Henry đấy, chẳng hề giả
mạo hay sứt mẻ tí nào. Tám penny nhà ông đi mà mua quả sung ấy!”

“Lại đổi ý rồi à? Bà vừa thề đấy, vậy ra bà thề dối khi nói con lợn đáng

giá tám penny. Nào quay trở lại cùng ta tới trước mặt quan tòa để chứng
thực tội ác, rồi thằng nhỏ đó sẽ bị treo cổ.”

“Đây đây, thưa ông, đừng nhiều lời nữa, tôi đồng ý. Đưa cho tôi tám

penny, rồi giữ kín chuyện đó đi.”

Người đàn bà bật khóc. Hendon lẻn trở vào phòng xử án, chốc lát sau

tay cảnh sát vào theo khi đã giấu món hời của mình ở nơi nào đó thuận tiện.
Vị quan tòa viết thêm một hồi, rồi đọc cho vua nghe một bản án từ tâm và
khôn khéo, kết án ngài bị giam trong tù một thời gian ngắn, rồi bị phạt đòn
trước dân chúng. Nhà vua sững sờ há hốc mồm, có vẻ như muốn ra lệnh
cho chém đầu quan tòa ngay lập tức; nhưng ngài bắt gặp ám hiệu cảnh báo
của Hendon và đã giữ được mồm miệng trước khi thốt lời nào ra ngoài. Giờ
thì Hendon nắm lấy tay cậu, kính cẩn chào vị quan tòa, cả hai lui ra, có tay
cảnh sát hộ tống tới phòng giam. Ngay khi ra tới đường, vị vua đang bừng
bừng lửa giận dừng phắt lại, giật tay ra rồi kêu lên:

“Đồ ngốc, ngươi tưởng ta còn sống sờ sờ mà lại bước chân vào trại giam

à?”

Hendon cúi người nói có phần gay gắt:
“Điện hạ sẽ tin hạ thần chứ? Yên đi nào, chớ có thốt ra những lời nguy

hiểm khiến tình cảnh của chúng ta tệ hại hơn. Ý Chúa ra làm sao thì sẽ xảy
đến như thế mà thôi; ngài chớ vội vàng, ngài chẳng thể thay đổi được. Bởi
thế phải đợi thôi, cần kiên nhẫn. Sẽ có khối thời gian để ngài mắng nhiếc
hay mừng vui khi việc phải đến sẽ đến.”

[27]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.