HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 243

Sáng hôm ấy trời lạnh và tối sầm, một trận tuyết nhỏ rơi suốt đêm đã phủ
trắng cả khoảng không gian trống trải, làm tăng thêm vẻ ảm đạm của nơi
này.

Chính giữa sân là hai người đàn bà bị xiềng đứng vào hai cây cột. Vua

liếc nhìn thấy đó chính là hai người bạn tốt của ngài. Ngài rùng mình, tự
nhủ: “Trời ơi, bọn họ chẳng phải được tha như ta đã nghĩ. Nghĩ mà xem,
người như họ mà lại phải chịu đòn roi! Ở ngay trên nước Anh! Thực là
đáng nhục nhã lắm thay – chẳng phải ở xứ ngoại đạo nào khác mà ngay
trên nước Anh Cơ đốc giáo! Họ sẽ bị đánh đập, và ta – kẻ được họ an ủi và
đối xử ân cần đến thế lại phải giương mắt nhìn hành động quá đỗi bất công
này. Lạ lùng thay, lạ lùng quá, khi mà ta – người nắm quyền lực tối cao của
vương quốc rộng lớn này lại bất lực, chẳng thể chở che cho họ.”

Cánh cổng chính mở ra, đám thường dân tràn vào. Bọn họ vây quanh hai

bà, che khuất tầm mắt của vua. Một linh mục tiến vào, rẽ ngang đám đông
rồi cũng bị khuất dạng. Giờ thì vua nghe người ta nói, nói đi nói lại như thể
đang vấn đáp, nhưng ngài chẳng thể nghe ra họ nói những gì. Tiếp đó
người ta lăng xăng chuẩn bị, những toán lính len ra len vào đám đông ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.