HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 278

gã lính đã làm tay thần bị thương – điện hạ nhìn này! Chỗ này này, thậm
chí thần vẫn chưa cầm viết được, các ngón tay đều đờ ra cả. Nghe chuyện,
điện hạ liền bật dậy, thề phải trả thù gã lính đó rồi chạy ra cửa – điện hạ
chạy ngang qua chiếc bàn, thứ mà các ngài ấy gọi là Đại Ấn đang nằm trên
bàn, điện hạ bèn cầm lấy rồi sốt ruột nhìn quanh như muốn tìm chỗ giấu.
Mắt điện hạ bắt gặp...”

“Rồi, chừng đó là đủ rồi! Tạ ơn Chúa nhân từ!” Đứa bé rách rưới đòi lại

ngôi vua kêu lên vui sướng. “Đi đi, ngài St. John, trong cánh tay của bộ áo
giáp Milanese treo trên tường, ngài sẽ tìm thấy chiếc Đại Ấn!”

“Phải rồi, phải rồi, thưa điện hạ!” Tom Canty thốt lên. “Giờ thì quyền

trượng nước Anh đã là của Người, như thế là tốt hơn cho nó. Nếu không
phải sinh ra chẳng biết nói năng thì nó cũng đã lên tiếng đòi như vậy rồi! Đi
đi, ngài St. John, hãy lướt đi như được chắp cánh!”

Tất cả mọi người đều đã đứng dậy, gần như quẫn trí vì bồn chồn, e sợ và

phấn khích cực độ. Trên mặt sàn lẫn trên bục chỉ ong ong những tiếng thì
thào náo động, hồi lâu không ai biết, nghe thấy hay chú ý điều gì khác
ngoài những lời mà người kế bên rót vào tai mình hoặc mình xì xầm vào tai
người ngồi cạnh. Thời gian trôi, chẳng ai biết được bao lâu, chẳng ai để
tâm, chẳng ai chú ý. Cuối cùng, trạng thái nín lặng đột ngột lại phủ trùm
tòa nhà, cùng lúc ấy ngài St. John xuất hiện trên bục, tay giơ cao chiếc Đại
Ấn. Bất thần một tiếng hô vang lên:

“Vua thật vạn vạn tuế!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.