HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 115

vào và kiếm cách chuồn. Trong phòng tối om: loay hoay mãi tôi vẫn
chưa chuẩn bị xong. Tay tôi bỗng sờ thấy một bao diêm và một giá
nến còn nguyên một cây. Ánh sáng vừa xoè lên Liza đã vội ngồi
nhỏm ngay dậy, mặt nhăn nhó và nhìn tôi với một nụ cười gần như
điên dại, vẻ mặt ngây ngô. Tôi đến ngồi cạnh nàng, cầm lấy hai tay
nàng. Nàng tỉnh lại, chồm về phía tôi, định bá cổ tôi nhưng không
dám, và từ từ ngả xuống trước mặt tôi.

-Liza yêu quý, anh đã lầm… Tha lỗi cho anh. -Tôi bắt đầu nói,

nhưng nàng siết chặt tay tôi giữa tay nàng, chặt đến nỗi tôi tưởng đã
nói ra điều gì không phải, tôi bèn nín lặng.

-Liza, đây là địa chỉ của anh. Đến thăm anh nhé!
-Em sẽ đến, -nàng nói khẽ, giọng quả quyết, nhưng vẫn không

ngẩng mặt lên.

-Giờ thì anh đi về. Chào em nhé… và hôm nào găp lại em!
Tôi đứng lên, nàng cũng đứng lên và mặt bỗng đỏ bừng, rùng

mình một cái, vớ lấy chiếc khăn quàng ở ghế quấn vội vào người kín
đến tận cằm. Rồi sau đó nàng lại mỉm cười rất ngớ ngẩn, mặt lại đỏ
ửng lên và ngó tôi rất kì khôi. Điều đó là tôi đau đớn, tôi muốn bước
vội ra và đi ngay.

-Ông chờ một phút, - nàng bỗng gọi với tôi lại lúc tôi ra tới cửa và

giữ lấy vạt áo măng tô tôi. Nàng đặt giá nến xuống và chạy đi, chắc
là nàng quên cái gì và muốn cho tôi xem. Mặt nàng ửng hồng, mắt
long lanh, môi cười tủm tỉm: có chuyện gì vậy? Tôi đành đứng đợi.
Chừng một phút nàng quay lại, mắt nhìn xuống như muốn xin lỗi.
Bây giờ không còn là khuôn mặt, đôi mắt nhìn ban nãy u ám, ngờ
vực và bướng bỉnh nữa; cái nhìn của nàng bây giờ dịu dàng, gần
như van xin, đồng thời lại tin tưởng, vỗ về và bẽn lẽn. Đó là cái lối
con trẻ thường nhìn những người chúng yêu thương khi chúng đang
muốn xin một cái gì. Mắt nàng nâu nhạt, đôi mắt đẹp và nhanh
nhẹn, biết biểu lộ tình yêu và tình ghét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.