HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 117

theo. Nhưng cần gì, bở tôi tin chắc nàng sẽ giữ nó suốt đời như một
kỉ vật; như một niềm kiêu hãnh, một sự biện bạch cho nàng, và đúng
lúc này nàng bỗng nhớ tới bức thư đó và mang ra khoe với tôi, để
hãnh diện một cách ngây thơ và lấy lại vẻ tự trọng trước mặt tôi, để
tôi tán dương nàng. Tôi không nói gì với nàng hết, tôi chỉ siết chặt
tay nàng và bước ra. Sao lúc đó tôi muốn bước ra ngoài đến thế!…

Tôi đi bộ suốt từ đó về nhà, mặc dù tuyết tan vẫn đang còn rơi

từng nắm lớn. Tôi đau đớn, tôi mệt mỏi, chán chường và trong lòng
thấy vô cùng băn khoăn. Nhưng qua nỗi băn khoăn ấy tôi đã thoáng
thấy loé lên một sự thật. Một sự thật vô cùng xấu xa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.