HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 118

8

Nhưng tôi không chịu thừa nhận cái sự thật đó sớm như vậy.

Sáng hôm sau, lúc thức dậy sau mấy giờ ngủ nặng như chì, sau khi
đã hồi tưởng lại ngay lập tức những biến cố ngày hôm trước, thì
chính tôi cũng phải ngạc nhiên về cái tình cảm uỷ mị của tôi lúc nằm
cạnh Liza, về tất cả những điều tàn nhẫn và bỉ ổi mà tôi đã nói cho
nàng nghe. “Người ta có thể làm xáo trộn hệ thần kinh của đàn bà
đến mức ấy được chăng? Thật là lợm giọng! Mà cần gì mình phải
cho nó địa chỉ cơ chứ! Ngộ nhỡ nó đến thật thì làm sao?… Ờ, mà đến
thì đến! Chả sao…”

Nhưng tất nhiên ngay lúc này thì đó không phải là điều quan

trọng nhất: điều quan trọng nhất là phải vãn hồi danh dự mình dưới
mắt hai tên Zverkov và Simonov. Còn Liza thì tôi đã quên khuấy
mất nàng ngày sáng hôm đó vì bị ám ảnh bởi ý nghĩ trên.

Trước hết phải trả Simonov ngay tức thì món tiền tôi nợ hôm qua.

Tôi đã quyết định dùng biện pháp cực đoan là vay Anton
Antonovich mười lăm rúp. Một tình cờ may mắn là sáng hôm đó ông
ta lại đang trong tâm trạng cực kì vui vẻ, nên đã bằng lòng ứng tiền
cho tôi ngay. Tôi mừng đến nỗi trong lúc kí giấy nợ tôi bỗng buột
miệng kể cho ông ta nghe, hết sức dễ dãi, bằng một giọng rất ung
dung rằng “đêm qua đi ăn chơi với mấy người bạn thân ở Hôtel de
Paris
. Ăn mừng một người bạn học cũ, có thể nói là khá thân, quen
nhau từ hồi còn nhỏ. Mừng anh ta được thăng chức. Ông biết không:
một gã ăn chơi hạng bự đấy. Hồi còn con trai được nuông chiều,
nhưng gia đình khá giả lắm. Nhiều của, sự nghiệp lẫy lừng, thích hài
hước, có duyên, số đào hoa… ông hiểu không? Sau sáu chai sâm
banh cả bọn rủ nhau đi xuống đó…”Tất cả cứ tuôn ra rất dễ dàng,
bằng một giọng trơntru và tự đắc lắm.

Về đến nhà tôi viết ngay cho Simonov một bức thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.