HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 136

Nhưng cơn kích động của tôi thế nào rồi cũng phải chấm dứt, và

đấy mới là cái khó. Và thế là, nằm trên đi văng, rúc mặt vào cái gối
da rách bươm (tôi viết ra cái sự thật khốn nạn đó), tôi bắt đầu nghĩ
ngợi, mới đầu còn lờ mờ và không cố ý, rằng nếu bây giờ mình
ngẩng mặt lên và nhìn vào tận mắt Liza thì chắc là phải ngượng lắm.
Nhưng tôi ngượng về cái gì mới được? Tôi không biết, nhưng tôi vẫn
cứ ngượng. Tôi bỗng thấy rằng các vai trò đã thay đổi hẳn: chính
nàng bây giờ mới là người hùng, còn tôi, tôi đã bị nhục nhã và bị
chạm tự ái, đúng hệt như nàng bốn hôm trước đây dưới mắt tôi. Và
ý nghĩ này đến với tôi lúc tôi nằm trên đi văng úp mặt vào chiếc gối
da đó.

“Trời ơi! Chả lẽ mình lại ghen với nàng thật!”… Tôi không biết.

Đến bây giờ tôi cũng vẫn chưa trả lời được câu đó, và lúc đó cố
nhiên tôi còn khó trả lời hơn. Tôi không thể sống mà không sử dụng
cái uy quyền của tôi với một kẻ nào… mà không cưỡng bức kẻ nào…
Nhưng… lí luận không thể giảng nghĩa được gì cả. Vậy tốt hơn là
đừng lí luận nữa.

Nhưng sau cùng tôi lại làm chủ được mình và ngẩng mặt lên.

Phải kết thúc như thế. Và rồi - đến bây giờ tôi vẫn tin như vậy - bởi
tôi thấy xấu hổ khi ngước mắt lên nhìn nàng, nên một tình cảm khác
đã nhen lên trong tôi và đốt cháy tâm hồn tôi: một tình cảm thống
ngự và chiếm đoạt. Dục vọng bỗng sáng bừng lên trước mắt tôi và
tôi nắm lấy tay nàng siết thật chặt. Sao lúc đó tôi ghét nàng đến thế,
và đồng thời nàng cũng quyến rũ tôi đến thế! Tình cảm nọ thúc đẩy
tình cảm kia cho đến khi cả hai đều trở thành như một ý muốn trả
thù. Thoạt đầu nàng lộ vẻ e ngại, thậm chí gần như sợ hãi. Nhưng
chỉ một thoáng, rồi nàng ôm chặt lấy tôi và kéo tôi xuống trong một
niềm hân hoan cháy bỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.