HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 71

- Tôi thiết tưởng không ai có quyền phê phán chuyện đó. - Tôi run

run nói như thể có Trời biết có chuyện gì hết sức hệ trọng xảy ra. -
Chính bởi vì chúng tôi bất hòa với nhau mà bây giờ tôi muốn…

- Có ai mà hiểu nổi anh bao giờ… những tư tưởng cao siêu của

anh!… - Trudoliubov cười khẩy.

Simonov quay sang tuyên bố:
- Rồi, anh sẽ nhập bọn này. Mai, năm giờ, Hôtel de Paris. Đừng

quên đấy!

- Còn tiền? - Ferfichkin hất đầu về phía tôi làm hiệu với Simonov,

nói khẽ. Nhưng hắn bỗng im bặt ngay, bởi thấy Simonov cũng có vẻ
ngượng.

- Thôi được rồi! - Trudoliukov vừa nói vừa đứng lên - Nếu hắn

muốn đi thì để cho hắn đi.

- Nhưng giữa mấy người bạn thân như bọn mình… - Ferfichkin

cũng cầm lấy mũ nói, hết sức cáu. - Đâu phải là hội họp quan trọng
gì. Có thể chúng tôi chẳng cần đến sự có mặt của anh cũng nên…

Họ ra về. Lúc ra cửa, Ferfichkin cũng chẳng buồn chào tôi nữa.

Trudoliubov thì hơi nghiêng đầu một chút và cũng không nhìn tôi.

Còn lại mình tôi với Simonov. Simonov có vẻ ngần ngừ và hơi

bực mình, chàng nhìn tôi một cách rất lạ. Chàng không ngồi và cũng
chẳng mời tôi ngồi xuống.

- A hèm… vâng… vậy mai nhớ. Anh chung tiền bây giờ không?

Tôi hỏi là để biết chắc - chàng nói nhanh có vẻ lúng túng.

Tôi giận đỏ mặt: nhưng lúc mặt đỏ tôi lại sực nhớ rằng từ hồi nào

đến giờ tôi hãy còn nợ Simonov mười lăm rúp, tôi không bao giờ
quên nhưng cũng không bao giờ trả.

- Simonov, chắc anh cũng hiểu lúc đến đây tôi đâu có biết… Tôi

rất tiếc vì đã quên…

- Không sao, không sao… Ngày mai anh chung tiền cũng được.

Tôi nói thế cốt để biết chắc thôi… Xin lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.