HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 72

Chàng bỗng ngừng bặt và bắt đầu đi đi lại lại, có vẻ mỗi lúc một

cáu hơn, nện gót giày thật mạnh trên sàn gỗ.

- Tôi không làm phiền gì anh chứ? - Tôi nói, sau vài phút yên lặng.
- À, không! - Chàng như sực tỉnh. - Quả thực, tôi còn có việc phải

đến… không xa đây mấy. - Chàng nói thêm, nửa như xấu hổ, nửa
như xin lỗi.

- Ôi trời, thế sao anh không bảo tôi! - Tôi vừa kêu lên vừa cầm lấy

mũ bằng một cử chỉ hết sức tự nhiên mà không hiểu tôi lấy được ở
đâu.

- Không xa đây mấy… độ vài bước thôi… - Simonov vừa nhắc lại

vừa dẫn tôi ra cửa với dáng điệu tất bật không thấy có ở chàng
thường ngày. - vậy mai nhớ, đúng năm giờ đấy, - chàng nói lớn ở
đầu cầu thang. Thấy tôi ra về, chắc hẳn chàng cảm thấy thoát nợ.
Riêng tôi, tôi giận điên người.

- Ăn thua đếch gì đến mình mà phải dính vào chuyện này cơ chứ!

- tôi bước vội trên phố, răng nghiến lại. - Mà cho ai mới được chứ!
Cho cái thằng mặt lợn Zverkov! Nhất định là mình sẽ không đi. Ông
nhổ nước bọt vào ấy! Có gì bắt buộc mình phải đi. Mình sẽ báo cho
Simonov biết trước bằng thư.

Nhưng cái làm tôi phát điên lại chính là sự tôi biết chắc rằng tôi sẽ

đi, tôi sẽ cố tình đi. Rằng càng thiếu tế nhị bao nhiêu, bất lịch sự bao
nhiêu, tôi lại càng muốn đi bấy nhiêu.

Tuy nhiên có một khó khăn hết sức thật: tôi không có tiền. Cả cửa

nhà còn đúng chín rúp, mà ngày kia tôi đã phải trả cho lão Apollon,
lão người làm của tôi, bảy rúp rồi. (Mỗi tháng tôi phải trả lão bảy
rúp, kể cả tiền cơm). Hiểu rõ tính nết lão già, tôi biết không thể khất
lão được. (Để một hôm nào tôi xin nói chuyện với quý vị về tên khốn
nạn, tên hạ cấp này) Nhưng tôi biết là tôi sẽ không trả lương cho lão,
và tôi nhất định sẽ đi dự bữa tiệc kia.

Đêm hôm đó tôi có những giấc mơ khủng khiếp. Chẳng có gì lạ,

bởi cái kỉ niệm tù ngục về những năm ở trường học đã ám ảnh tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.