HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 82

Đỏ hỏn lên như một con tôm luộc, Ferfichkin nhìn thẳng vào mặt

tôi giận dữ.

- Nghĩa là tôi nói thế…- Tôi cảm thấy mình hơi lố.- Nhưng tôi

thiết tưởng ta nên nói những chuyện gì trí thức một chút thì hơn.

- Nghĩa là anh định trổ cái trí thức của anh ra chứ gì?
- Xin ông bạn cứ yên trí. Ở đây làm như vậy là hoàn toàn thừa.
- Nhưng có gì mà anh phải hậm hực. Hay anh bị mất trí vì làm ở

cái Bộ của anh?

- Thôi, xin quý vị thôi cho, đủ rồi!- Zverkov nói lớn, hách dịch.
- Thật lắm chuyện quá!- Simonov càu nhàu.
- Đúng, thật là quá lắm chuyện!- Trudoliubov nói rất vô lễ riêng

cho tôi nghe. - Bạn bè người ta họp nhau lại ở đây để tiễn người bạn
thân của người ta đi, mà anh lại bắt đầu sinh sự. Chính anh hôm qua
đòi đi cùng với chúng tôi chứ. Vậy yêu cầu anh đừng làm mất hòa
khí giữa mọi người.

- Đủ rồi! Đủ rồi!- Zverkov quát lên.- Xin quý vị thôi cho! Lôi thôi

quá! Để tôi kể hầu quý vị chuyện hôm kia tôi suýt lấy vợ cho mà
nghe.

Thế là ông bạn quý đó bắt đầu cho chúng tôi nghe một câu

chuyện không có liên hệ gì đến cưới xin của ông ta ráo, mà là chuyện
về các Tướng, Tá, và cả các quan trong Triều, trong số đó cố nhiên
Zverkov phải là nhân vật chính. Và mọi người phá lên cười tán
thưởng, Ferfichkin còn rú lên nữa.

Mọi người đã bỏ rơi tôi, tôi ngồi cô đơn, tủi nhục và cảm thấy bị

bóp bẹp.

“Trời!- Tôi nghĩ- đây đâu phải cái hạng người mình giao du với!

Thế mà mình đã vừa đóng một vai trò ngu xuẩn trước mặt chúng
nó! Mình đã để cho cái thằng Ferfichkin kia được thể lên giọng. Mấy
quân ngu, tưởng là đã cho mình một vinh dự được ngồi ở bàn này,
không hiểu rằng chính mình, phải, chính mình đây mới làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.