HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 90

5

“Đó, cái gọi là va chạm với thực tế là thế đó!”- Tôi lẩm bẩm một

mình lúc chạy xuống từng bốn bực cầu thang. - “Chẳng còn đâu là
chuyện đức Giáo hoàng rời La Mã đi Braxin với lại tổ chức dạ hội
trên hồ Komo nữa nhá!”

“Mà mình lại khốn nạn đến thế ư? Đến giờ phút này còn tự phỉ

báng mình nữa hả?… Cần cái quái gì, vì bây giờ còn cái quái gì mà
cần nữa!”

Bọn chúng đã đi mất hút, nhưng tôi biết chúng đi đâu.
Tôi trông thấy một chiếc xe trượt băng cô đơn đậu bên lề đường,

loại xe thường kiếm khách ban đêm. Tên quản xe khoác một chiếc áo
choàng rộng bằng vải len thô, trên áo còn phủ một lớp tuyết ẩm,
dường như có hơi ấm. Trời ẩm, khó thở. Trên mình con ngựa hồng
nhỏ bờm tóc bơ phờ xơ xác cũng có một lớp tuyết phủ. Nó húng
hắng ho. Tôi còn nhớ rất rõ cảnh tượng đó. Tôi chạy vội tới xe,
nhưng vừa co chân bước lên thì tôi bỗng vụt nhớ cái lúc Simonov
ném tiền cho tôi và cái lối hắn ném tiền, tôi bỗng điếng hẳn người đi
và ngã chúi vào lòng xe như một cái bị.

“Được lắm, còn nhiều chuyện phải làm để vớt vát lại cho bằng

được tất cả!” - Tôi la lớn một mình - “Nhưng mình sẽ vớt lại cho
bằng được, nếu không sẽ chết ngay đêm nay. Chạy!”

Chúng tôi lên đường. Bao nhiêu ý tưởng quay cuồng trong óc tôi.
“Nhất định chúng sẽ không quỳ xuống để van xin cái tình bạn

của mình rồi. Đó chỉ là một ảo tưởng, một ảo tưởng ngu xuẩn, lãng
mạn, hoang đường, cũng hệt như buổi dạ hội trên hồ Komo vậy. Do
đó, tôi bắt buộc phải cho tên Zverkov một cái tát. Mình phải tát nó
một cái. Nhất định như thế; mình chạy tới, cho nó một cái tát.-Lẹ lên!
Lẹ nữa lên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.