HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM - Trang 98

- Nhà này này.
- Hai tuần.- Giọng nàng mỗi lúc một dấm dẳn hơn. Mẩu nến đã

tắt hẳn và tôi không còn nhìn thấy mặt nàng nữa.

- Em còn bố mẹ gì không?
- Còn…không… à còn.
- Ông bà già ở đâu?
- Dưới đó… Riga.
- Làm gì?
- Không có gì đặc biệt.
- Sao vậy? Họ thuộc thành phần nào? Bây giờ ra sao?
- Buôn bán.
- Em có ở với họ không?
- Có.
- Em bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi.
- Tại sao em lại bỏ nhà đi?
- Chẳng tại sao…
Câu “chẳng tại sao” có nghĩa: “Để tôi yên, tôi ngấy lắm rồi.”

Chúng tôi yên lặng.

Có trời biết tại sao tôi lại không đứng dậy bỏ đi lúc ấy. Chính tôi

cũng cảm thấy mỗi lúc một chán chường, khó chịu. Tự dưng, chẳng
cần gợi lại, những hình ảnh về biến cố ban ngày vẫn tái hiện lộn xộn
trong trí nhớ tôi. Tôi bỗng nhớ đến một cảnh tôi trông thấy ngoài
phố hồi sáng khi tôi hoảng hốt tới sở làm.

- Sáng hôm nay có người khiêng một chiếc quan tài ra cửa và suýt

làm rớt.- Thốt nhiên tôi nói lớn, hoàn toàn chẳng muốn nối lại câu
chuyện, mà chỉ như bâng quơ.

- Một chiếc quan tài à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.