HỒI ỨC KẺ SÁT NHÂN - Trang 152

- Nhưng bạn bè của ông bà ngoạihay cậu mợ ngài vẫn thường lui tới thăm

nom họ.

- Họ không bao giờ chụp ảnh cả.

- Ngài nhầm. Nghe này, tôi khôngbiết bức ảnh được chụp trong hoàn

cảnh nào, cũng không biết do ai chụp - nhữnglý giải của tôi trong trường
hợp này cũng chỉ là giả thiết nhưng sự thực là bứcảnh này có tồn tại. Trong
bức ảnh đó ngài đang đứng trước tòa lâu đài, cùng vớiLéopoldine.

- Cùng với Léopoldine?

- Một bé gái cực kỳ xinh xắn vớimái tóc sẫm màu, chỉ có thể là cô ấy mà

thôi.

- Cho tôi xem tấm ảnh đi.

- Ngài sẽ làm gì với nó nào?

- Tôi bảo cô cho tôi xem bức ảnhấy đi cơ mà.

- Một bà cụ người làng đưa nó chotôi. Tôi không biết làm thế nào bức

ảnh lại lọt vào tay bà cụ. Có hề chi: khôngcòn nghi ngờ gì nữa về danh tính
của hai đứa trẻ này. Những đứa trẻ, đúng vậy,ngay đến ngài, khi ấy đã mười
bảy tuổi, vẫn không mang dấu hiệu nào của tuổithiếu niên. Đó là điều hết
sức lạ lùng: cả hai người đều lớn đùng, gầy nhom,nhợt nhạt, nhưng khuôn
mặt và cơ thể dài ngoẵng của hai người hoàn toàn thuộcvề những đứa trẻ.
Vả chăng, hai người không có vẻ bình thường: trông giống nhưhai người
khống lồ mười hai tuổi. Thế nhưng kết quả rất tuyệt vời: những đườngnét
mảnh mai, những cặp mắt ngây thơ, những gương mặt quá nhỏ so với cái
đầu,được đặt trên những thân hình như của trẻ con, những cặp giò mảnh
khảnh và dàivô tận - trông hai người tuyệt đẹp. Đến phải tin rằng những
châm ngôn hoangtưởng của ngài về vấn đề vệ sinh rất hiệu quả, và những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.