HỒI ỨC KẺ SÁT NHÂN - Trang 201

- Cô đã nói ra đấy thôi: đúng vậy, có lẽ Chúa cũng sẽ ưng thuận cho một

sốnhững người đặc biệt, một bước chuyển không đau đớn và sợ hãi, một cái
chếtnhập định. Tôi nghĩ là Léopoldine đã được hưởng phép màu này.

- Nghe này, câu chuyện của ngài đã đủ đáng ghét như thế; thế mà ngài

cònmuốn làm cho nó thêm phần lố bịch bằng cách viện dẫn đến nào là Chúa
trời, nàolà nhập định, nào là phép màu ư? Có lẽ ngài tưởng mình đã phạm
vào một vụ giếtngười thần bí nào đó sao?

- Nhất định rồi.

- Ngài thật điên rồ quá mức. Ngài có muốn biết sự thật về vụ án mạng

thầnbí không, hả đồ bệnh hoạn? Ngài có biết việc đầu tiên một cái xác sẽ
làm, saukhi đã chết không? Nó đi tè, thưa ngài, rồi nó tống ra tất cả những
gì còn lạitrong ruột.

- Cô thật ghê tởm. Dừng ngay trò hề này lại, cô khiến tôi thấy khó chịu.

- Tôi khiến ngài thấy khó chịu sao? Giết người thì không làm ngài

thấyphiền, ấy vậy mà cái ý nghĩ là các nạn nhân của ngài tiểu tiện và đại
tiện lạikhiến ngài thấy không thể chịu nổi hả? Nước trong cái hồ của ngài
hẳn phải đụclắm nên trong lúc vớt cái xác của cô em họ ngài mới không
nhìn thấy những thứchứa trong ruột cô ấy nổi lên mặt nước.

- Cô im miệng đi, xin rủ lòng thương!

- Thương cái gì? Thương một kẻ sát nhân thậm chí không có khả năng

nhậntrách nhiệm về những hậu quả hữu cơ bắt nguồn từ tội ác của mình ư?

- Tôi thề với cô, tôi thề với cô rằng chuyện đã không xảy ra như lời

cônói.

- Không phải thế sao? Léopoldine không có một cái bóng đái hay một bộ

ruộtư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.