HỒI ỨC KẺ SÁT NHÂN - Trang 41

- Cuộc khủng hoảng vùng Vịnh thúvị hơn xác chết của tôi nhiều, về điểm

này thì tôi nhất trí với cậu. Nhưng thờigian để học gạo những tập sách
mỏng dính tóm tắt những tác phẩm của tôi, cậunên dành để đọc, dù chỉ
mười trang của một trong số hai mươi hai cuốn tiểuthuyết của tôi thì hơn.

- Tôi sẽ thú thật với ngài điềunàỵ.

- Không ích gì đâu, tôi hiểu mà:cậu đã thử và phải bỏ cuộc trước khi đến

trang thứ mười, thế chứ gì? Tôi đãđoán được điều đó ngay khi nhìn thấy
cậu. Tôi nhận ra ngay lập tức những ngườiđã đọc tiểu thuyết của tôi: điều
đó hiển hiện trên gương mặt họ. Cậu thì khôngcó vẻ gì là bị đè nén, cũng
không phóng khoáng, không béo, cũng chẳng gầy, cũngkhông xuất thần
nhập định: cậu có vẻ hoàn toàn lành mạnh. Vậy là cậu cũng khôngđọc tôi
nhiều hơn anh bạn đồng nghiệp của cậu ngày hôm qua. Kể ra, đó là lý dotại
sao, thấy kệ mọi chuyện, tôi vẫn có chút thiện cảm với cậu. Tôi càng
dànhcho cậu nhiều thiện cảm hơn vì cậu đã bỏ dở khi chưa đọc đến trang
thứ mười:điều đó cho thấy một cá tính mạnh mà tôi không bao giờ có được.
Vả lại, ý địnhthú nhận - dù là thừa thãi - càng mang lại vinh hiển cho cậu.
Quả thật, tôi đãcó ác cảm với cậu nếu, thực sự đã đọc tôi mà cậu lại có vẻ
bề ngoài giống nhưtôi đang nhìn thấy đây. Mà thôi, đừng có sử dụng cái lối
điều kiện nực cười ấynữa. Chúng ta đang nói đến sự tiêu hóa của tôi, nếu tôi
nhớ không nhầm.

- Đúng vậy. Chính xác hơn là đếnnhững viên kẹo caramel.

- Thế nào nhỉ, xong bữa trưa, tôithẳng tiến vào phòng hút thuốc. Đó là

một trong những đỉnh điểm của ngày. Tôichỉ nhận lời tiếp cánh nhà báo các
cậu đến phỏng vấn vào buổi sáng bởi vì buổichiều, tôi thường hút thuốc đến
năm giờ.

- Tại sao lại đến năm giờ chiều?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.