nghĩ đó là việc làm cần cho phụ nữ. Tôi phải mài đá cho nhọn và
cột lông chim vào đuôi mũi tên.
Tôi làm trong nhiều ngày. Sau cùng tôi đã có được một cây
cung và nhiều mũi tên để tôi có thể dùng. Sau đó tôi không bao
giờ rời khỏi chỗ ở mà không mang chúng theo. Tôi tập bắn cung
và sử dụng giáo.
Tôi mang tảo khô từ bãi về chỗ ở để lám một cái giường êm ái.
Tôi thích ngủ nơi đây dưới ánh sáng các vì sao. Tôi không cần
phải dậy sớm vào buổi sáng. Tôi có thể nhìn chim biển lượn trên
mặt nước và các con rái cá đùa giỡn trên tảo. Rái cá đã trở lại, giờ
đây chúng cũng nhiều như trước đây.
Mỗi khi tôi nằm trên tảng đá, tôi nghĩ trước hết đến chiếc tàu
của những người da trắng. Một buổi sáng việc làm đầu tiên của
tôi là nhìn ra biển. Tôi mong con tàu trở lại. Và mỗi buổi sáng tôi
thấy chim biển bay trên các ngọn sóng. Mùa đông chấm dứt và
mùa xuân đến. Rồi mùa đông lại qua đi, nhưng con tàu không
đến.
Mùa hạ là mùa đẹp nhất ở Đảo Cá Heo Xanh. Trời ấm áp biển
dịu êm. Mỗi buổi sáng tôi từ tảng đá nhìn ra hướng Đông. Đó là
nơi dân làng tôi ở. Và chiếc tàu sẽ đến từ nơi đó. Có một lần tôi
tưởng mình trông thấy chiếc tàu. Nhưng tôi đã lầm. Đó là con
cá voi xám.
Thời tiết thay đổi, và con bão mùa đông đầu tiên đã dập tắt hi
vọng của tôi. Tôi cảm thấy mình rất cô đơn. Tôi biết con tàu sẽ
không đến vào mùa đông. Tôi cảm thấy mình rất đau khổ. Và
những cơ ác mộng đã đánh thức tôi dậy lúc đêm khuya.
Những trận gió dữ dội đà tràn vào đảo từ phương Bắc, tôi
phải chuyển cái giường của tôi xuống chân tảng đá. Tôi gom
nhặt rất nhiều củi để luôn có lửa sưởi ấm, để bảo vệ lúc về đêm.
Vào cái đêm đầu tiên, bọn chó thấy lửa và tiến lại gần. Tôi dùng
cung tên giết chết ba con, nhưng không có con đầu đàn. Bọn
chó sau đó không đến nữa.