HÒN ĐẢO CÁ HEO XANH - Trang 56

“Wintscha” cô nói và ôm chặt lấy tôi. Cô rất sung sướng và tôi

cũng rất vui. Tôi quên hẳn việc tay tôi bị đau.

Tutok đến với tôi thường xuyên. Nhưng một buổi sáng nọ,

chị không đến tôi biết những người thợ săn đang chuẩn bị rời
đảo. Tôi chờ đợi cô cho đến xế trưa, đoạn đi lên trên đồi. Gió
mạnh thổi ra biển.

Bọn Aleut ở đấy, nhưng họ không đi săn. Mấy chiếc xuồng

chở da rái cá cuối cùng đang rời bãi. “Tàu sẽ nhổ neo sáng ngày
mai” tôi nghĩ.

Trời tối đen và lạnh khi tôi trở lại vực. Giờ tôi không sợ bọ

Aleut nữa, do vậy tôi đốt lửa lên. Tôi nấu thức ăn với sò cua, các
loại đậu cho Rontu, cho tôi và cả Tutok nữa. Tôi biết Tutok
không thể đến. Tôi để thức ăn dành cho Tutok trước ngọn lửa và
chờ đợi. Gió tạo những âm thanh kì lạ giữa lòng vực. Tôi không
ăn được.

Trước khi mặt trời lên, tôi lại lên đồi. Gió đã nhẹ bớt nhưng

nhiều mây phủ mờ bầu trời. Tôi phải chờ đợi rất lâu mặt trời
mới xua mây mù đi. Bãi biển vắng tanh. Chiếc tàu Aleut với hai
cánh buồn đỏ không còn ở đó nữa.

Tôi nhớ tới Tutok và trò chơi dạy chữ. Tôi nhớ tất cả những

lúc chúng tôi ngồi bên nhau. Trong đầu tôi còn nghe tiếng nói
của cô. Tôi có thể thấy đôi mắt đen nhánh của cô lấp lánh khi cô
cười. Rontu rượt đuổi các con chim. Làm ầm ĩ cả lên. Tôi còn có
thể nghe tiếng gào thét xa xa của những con hải tượng. Nhưng
tôi đang nghĩ về Tutok, hòn đảo dường như rất hoang vắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.