HÒN ĐẢO CÁ HEO XANH - Trang 61

Vào cuối mùa hè năm đó, Rontu chết. Nó đã quá già, quá mệt

mỏi, và thích nằm sưởi ấm dưới mặt trời. Nó không cùng tôi đi
đến xuồng nữa.

Một ngày nọ, nó đứng cạnh hàng rào. Tôi cho nó ra ngoài và

nó đã không trở lại. Tôi chờ nó cho đến chiều hôm sau. Dấu
chân của nó dẫn tôi đến cái hang nơi xưa khi bọn chó đã sống.
Tôi tìm thấy nó ở đây, nằm một mình ở tận cùng hang. Nó nằm
yên, không cựa quậy. Giờ trời đã tối, do vậy tôi quyết định ở lại
với nó. Tôi ngồi bên cạnh nó và nói chuyện với nó suốt đêm.
Sáng hôm sau, tôi ôm nó lên và rời khỏi hang. Nó rất nhẹ. Tôi
nghĩ một phần cơ thể nó đã ra đi.

Nó vểnh tai nghe tiếng chim hải âu kêu trên dốc đá. Đôi mắt

nó nhìn về hướng đó, nhưng nó không rên một tiếng. Tôi đặt
đầu nó nằm xuống, và nó không ngước đầu lên nữa. Tôi đặt tay
lên ngực nó. Tim nó hai lần vang lên âm thanh giống như tiếng
sóng vỗ bờ. Sau đó ngừng hẳn.

“Rontu” tôi khóc lớn “Ôi, Rontu!”

***

Tôi đào một cái hố sâu ở trên đồi và mang Rontu lên đó. Tôi

đặt vài đóa hoa và món đồ chơi ưa thích của nó lên nấm mồ. Đó
là một cây gậy mà chúng tôi thường chơi chung với nhau. Tôi
ném cây gậy ra xa và nó nhặt lại cho tôi. Nó không bao giờ chán
trò này.

Những khi dông bão vào mùa đông, tôi không bao giờ đi xa

khỏi nhà. Tôi chặt cây và kết lại với nhau làm thành một cái bẫy.
Tôi muốn nuôi một con thú thân yêu khác. Tôi nhớ đến một con
chó nhỏ giống như Rontu. Lông nó dày và mắt nó có màu vàng
giống hệt như Rontu. Cách nó chạy cũng giống như Rontu. Tôi
tin chắc chúng là cha con. Tôi hi vọng sẽ bắt được con chó đó.

Sau khi Rontu chết, bọn chó thường chạy lên đồi. Tôi đặt vài

con cá vào trong bẫy cây và để bên ngoài hàng rào. Tôi bắt được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.