thêu bôi son đỏ. Lập tức, họ bắt mụ giải đến phủ Cẩm Y. Ở đấy người ta xét hỏi thì biết
được nhiều chuyện bí ẩn về các bà các cô nhà quan sang, vì thế họ báo tin cho trong
doanh biết, và đến khám nhà mụ, tìm được nhiều tượng nặn bằng đất, và mấy hộp muộn
hương
Trong gian nhà trống sau giường nằm, mụ ta treo một địa đèn có bảy ông sao,
dưới đèn có mấy quân môi bằng rơm. Đứa thì đầu chét đai thần, đứa thì bụng đóng đinh,
đứa thì cổ mang xiềng, trong tủ có vô số là hình nhân bằng giấy. Phía dưới có mấy cuốn
sổ nhỏ, trong đó ghi đã làm phép cho nhà nào được linh nghiệm, cần đòi bao nhiêu tiền.
Số tiền hương đèn người ta gởi đến không biết bao nhiêu mà kể.
Phượng Thư nói:
Bệnh của chúng cháu nhất định là nó làm, cháu nhớ khi chúng cháu khỏi, con yêu già ấy
qua bên nhà dì Triệu đòi tiền mấy lần; hễ gặp cháu là mặt nó sa sầm lại, hai mắt nó cứ
như con mắt gà chọi ấy, mấy lần cháu cứ nghi hoặc, nhưng không tìm ra duyên cớ tại
sao? Giờ nghe nói mới vỡ lẽ. Có điều cháu đứng ra trông coi việc nhà, cố nhiên có thể
làm người ta oán ghét, người ta muốn tìm cách hại cháu, chứ chú Bảo thì có thù hằn gì
với ai, mà họ cũng nỡ lòng độc ác như thế?
Giả mẫu nói: Biết đâu lại không phải vì ta yêu cháu Bảo, không yêu thằng Hoàn, mà để
vạ cho các cháu như vậy. Vương phu nhân nói:
Con mụ khốn nạn ấy đã bị kết án nên không thể nào gọi nó đến đây đối chứng. Không
đối chứng thì dì Triệu đời nào chịu nhận. Việc này là việc lớn, nếu để vỡ lở ra, tiếng tăm
không hay lắm, chi bằng để nó làm nó chịu, thế nào rồi cũng có ngày phải ra.
Chị nói cũng phải, đã không có đối chứng thì không thể nào làm ra lẽ, chỉ có đức Phật là
nhìn thấy rõ thôi, chị em chúng nó giờ đây nào có kém ai? Thôi việc đã qua rồi, cháu
Phượng cũng đừng nhắc đến nữa, hôm nay mẹ con cháu ăn cơm chiều ở đây rồi hãy về.
Giả mẫu bảo Uyên Ương và Hổ Phách đi gọi dọn cơm. Phượng Thư cười nói: Tại sao bà
phải bận lòng thế? Vương phu nhân cũng cười.
Thấy mấy người đàn bà đứng chực bên ngoài, Phượng Thư bảo đi gọi cơm, và nói: Ta và
bà Hai đều ăn cơm với cụ ở đây.
Đang nói thì thấy Ngọc Xuyến chạy đến thưa với Vương phu nhân:
Ông muốn tìm thứ gì, mời bà hầu cơm cụ xong rồi về tìm hộ. Giả mẫu nói: Chị đi về thôi,
chắc anh ấy có việc gì cần đấy.
Vương phu nhân vâng lời, để Phượng Thư ở lại hầu, rồi đi về nhà. Đến phòng, gặp Giả
Chính, nói chuyện suông mấy câu và tìm ra đồ vật. Giả Chính hỏi:
Cháu Nghênh Xuân về rồi à? Nó ở nhà họ Tôn ra sao?
Cháu Hai cứ khóc khóc mếu mếu, nói là chồng ngang ngược quá.
Rồi bà ta kể lại những điều Nghênh Xuân đã nói cho Giả Chính nghe. Giả Chính thở dài
nói:
Ta đã biết không phải là nơi xứng đáng, khốn nỗi ông Cả cứ nhận lời, ta cũng không biết
làm thế nào, thế là con Nghênh Xuân đành chịu khổ mà thôi.
Nó mới về làm dâu, chỉ mong sau này vợ chồng nó ăn ở với nhau khá hơn là được. Nói
tới đây Vương phu nhân lại phì cười. Giả Chính hỏi: Cười gì?
Tôi cười thằng Bảo sáng nay đến đây, nói toàn là chuyện trẻ con.
Nó nói gì?