HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 295

sáng long lanh trong hộp nhỏ kia không?" Chỉ vào một vật khác dưới đất,
Tô Mạt hỏi hai người.

"Nước mắt quỷ? Nhiều vậy sao?" Đào Tử tinh mắt, không đợi Hàn

Ngạo mở miệng đã nói trước.

"Chính xác là nước mắt quỷ, cơ mà lại còn hiếm có hơn nước mắt quỷ

bình thường. Mình xem như là may mắn mới có được ba viên. Thế nhưng
trong cái hộp nhỏ này lại có đến bảy viên. Quan trọng nhất là bảy viên nưóc
mắt quỷ này không phải của quỷ bình thường, mà là nước mắt của người
chết yểu có oán niệm không tiêu tan. Cậu nghĩ xem, người chết yểu vốn
oán niệm cực lớn, có thể khiến họ thật lòng khóc đâu phải chuyện dễ dàng.
Đây là vật thứ hai."

Tô Mạt bắt đầu giới thiệu từng món đồ dưới đất cho hai người. Hàn

Ngạo và Đào Tử nghe thấy thì sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Đây
mới là hai vật mà đã đáng sợ như vậy rồi, vậy mấy món đồ rải rác dưới đất
này rốt cuộc còn khiến họ chấn động đến chừng nào nữa?

Tô Mạt ngồi lục xem đống đồ rải rác dưới đất, bày món đồ thứ ba mình

phát hiện ra cho Đào Tử và Hàn Ngạo.

Nhìn món đồ trong tay Tô Mạt cùng với vẻ mặt lạnh nhạt của cô, Đào

Tử cau mày, không đành lòng mà nói.

"Mình nói nè Mạt Mạt, cậu có thể bình thường chút không? Có thể biểu

hiện giống như một đứa con gái không? Dù gì hiện tại cậu đang cầm một
đôi mắt người đo. Sắc mặt có thể đừng thản nhiên như vậy không?"

Ngẩng đầu nhìn Đào Tử, Tô Mạt trợn trừng mắt, “Đây không phải là

kinh ngạc ư?"

“Kinh ngạc chỗ nào chứ? Trên mặt cậu thiếu điều khắc mấy chữ ‘Thật

nhàm chán'…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.