HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 297

không hiểu còn cho rằng mắt có vấn đề nữa. Mà thực tế, âm dương nhãn
thật sự là mắt có vấn đề."

"Vấn đề gì?" Hàn Ngạo đang làm hết phận sự một học sinh giỏi, hỏi Tô

Mạt vẩn đề âm dương nhãn.

"Tác nhân gây bệnh chủ yếu của âm dương nhãn là vì cơ thể người bệnh

bị rối loạn ngũ hành, hoặc nói ngũ tạng có thiếu sót bẩm sinh. Tuy nhiên
cũng không phải tất cả người có âm dương nhãn đều bị bệnh, chỉ có người
nội tâm thuần khiết mới được âm dương nhãn lựa chọn, dù người như vậy
thông thường sống không thọ. Âm dương nhãn trong tay em có vấn đề nên
hoi mờ." Cầm con mắt trong tay, Tô Mạt chỉ ra điểm khác thường trong đó,
ý bảo Hàn Ngạo đến xem.

“Hình như thật sự là vậy." Hàn Ngạo nhìn kỹ vị trí tay TôMạt chỉ, đúng

là trên đó hơi mờ, rất kì lạ. Rõ ràng nó đã hơi khô song dường như vẫn có
thể nhìn ra nhãn cầu hơi đục. Lẽ nào thật sự bởi vì... con mắt này không
bình thường sao? Hàn Ngạo thầm phỏng đoán.

"Còn con mắt này, đây là dương nhãn điển hình. Anh xem đi, nó đen

láy. Đúng là có người mắt màu đen, chỉ là có được một màu đen thuần như
vậy đúng là hiếm thấy. Khác với âm nhãn, dương nhãn cực kì hiếm, có thể
nói là trăm năm khó gặp. Cho nên nói muốn gom đủ âm dương nhãn là
chuyện không hề dễ dàng. Mà mỗi một món đồ chúng ta gặp phải trong
trận pháp này đều có thể nói là rất rất hiếm có. Đối với trận tà pháp này,
nếu có thể phá nó thì thu hoạch của chúng ta không hề tầm thường đâu."

Gương mặt vốn không cảm xúc của Tô Mạt chợt ánh lên nét cười,

không hề lo lắng vì gặp phải chuyện khó giải quyết, ngược lại giống như
tìm được một món hời lớn. Mắt cô híp lại, nụ cười trên mặt còn mang theo
nét giảo hoạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.