HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 327

đồng ý như vậy. Nghĩ đến đây, Lạc Lạc đứng dậy, khẽ nói với Tô Mạt và
Hàn Ngạo còn đang ăn sáng.

"Tôi ăn no rồi, cảm ơn chị Mạt Mạt và anh Hàn chiếu cố, tôi đi trước

đây, bye bye."

"Ừ, cô chú ý một chút, đừng khách sáo, có việc cứ đến tìm chúng tôi."

"Ừm, tôi đi đây."

Lạc Lạc cười vẫy tay với Tô Mạt và Hàn Ngạo rồi rời khỏi phòng ăn,

đến khi Lạc Lạc đi xa lắm rồi, Tô Mạt mới lấy lại tinh thần ăn bữa sáng đã
hơi nguội.

"Sao lại đồng ý cho cô ấy rời đi?"

“Lúc trước em đã nói cô gái này rất có chủ kiến, cho dù chúng ta phản

đối cũng vô ích, lại còn khiến người ta phản cảm, chi bằng thuận theo tâm ý
của cô ấy. Vừa nãy em đã hạ một lá bùa lên người cô ấy, hi vọng cô ấy có
thể giúp chúng ta…”

Đào Tử nhìn con đường phía trước rồi lại thở dài, cô sử dụng bí pháp

tìm đường trở về nhà, nhưng bây giờ hoàn toàn không tìm thấy con đường
nào cả. Chẳng lẽ quả thật nếu mất huyết mạch thì sẽ không trở về được
nữa?

Đào Tử cười khổ, tiếp tục đi vòng đường núi, thử xem có thể tìm được

đường về nhà hay không, song đi tới di lui vẫn không có chút đầu mối nào.

"Con gái chúng ta đang ở bên ngoài."

Trong thôn xóm khói bếp lượn lờ, một phụ nữ trung niên nói với người

chồng đang thưởng thức trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.