HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 328

"Tôi biết, nó vừa đến gần tôi đã cảm nhận được rồi, có điều chúng ta có

gia phong của mình, chưa nói đến việc nó trải luyện thành công hay không,
riêng chuyện nó mất huyết mạch thì đã không còn tư cách trở về rồi." Đặt
tách trà xuống, người đàn ông nhìn người vợ vành mắt hoen đỏ trước mặt,
bất đắc dĩ nói.

"Tôi biết, đây là quy củ, cơ mà tôi đã không gặp nó mấy năm rồi, chúng

ta chỉ có một đứa con này thôi, lẽ nào lén lút ra ngoài gặp nó cũng không
thể sao?" Bà nắm tay chồng, nước mắt tuôn rơi.

"Không thể, một khi bà lén ra ngoài bị cha biết được, hậu quả sẻ rất

nghiêm trọng. Dù sao cha vẫn là tộc trưởng." Nắm tay vợ, người đàn ông
trung niên khuyên giải, "Làm sao tôi không muốn gặp nó chứ, nhiều năm
như vậy con gái chịu không ít khổ cực, thậm chí suýt đã ngã quỵ. Tuy
nhiên theo quy củ của gia tộc, chúng ta đành lực bất tòng tâm. Lần này nó
trở về có lẽ vì gặp phải khó khăn rất lớn, trong lòng tôi lo lắng đâu thua gì
bà. Mấy hôm trưóc trưởng lão trong tộc còn nói nhân gian sắp bị giáng đại
kiếp. Haizz!"

"Thật sự không có cách nào sao?" Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của chồng,

người phụ nữ trung niên lau nước mắt, cau mày hỏi.

"Nhiều năm trôi qua rồi, bà cũng hiểu rất rõ kia mà. Haizz..."

Người đàn ông thở dài lần nữa, nhìn vợ mình, tiếp đó lại nhìn ra ngoài

núi, tựa như muốn xuyên thấu núi non cách trở, quan sát đứa con gái nhỏ
mà mình hằng nhớ thương.

"Tôi biết rồi."

Thấy phản ứng của chồng, bà đáp ngắn gọn rồi không nói gì nữa cả,

nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.