HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 345

mắt mà là dung dịch ngập máu, có thể chảy ra bất cứ lúc nào. Xương gò má
cao khiến gương mặt vốn không có nhiều thịt càng gồ ghề hơn, chẳng khác
gì một cái đầu lâu cả.

Song quái vật này dường như có trí khôn, nó lợi dụng thoáng chốc Tô

Mạt quan sát nó mà nhanh chóng chụp vuốt xuống, gọi là vuốt là bởi vì
móng tay quái vật kia dài tận mười centimet lại le lói ánh sáng xanh biếc
trong đường hầm u tối. Nếu không biết, nhìn từ phía xa còn tưởng là que dạ
quang...

Nhóp nhép, nhóp nhép...

Con quái vật kia thấy mình tấn công thất bại thì nổi giận, nó phẫn nộ xé

một miếng thịt trên đùi mình rồi nhét vào miệng, ra sức nhai, cứ như đang
ăn tươi nuốt sống Tô Mạt vậy.

Tô Mạt nhìn hành động của nó mà sởn cả tóc gáy, ghê tởm không thôi,

cô không thể nào tưởng tượng được nếu bản thân rơi vào tay nó sẽ có kết
quả thế nào. Giống như hình phạt xả thịt róc xương thời trung cổ sao? Nghĩ
đến đây, Tô Mạt rùng mình một cái, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Hình như đã nhận ra suy nghĩ của Tô Mạt, con quái vật kia lại xé tiếp

một miếng thịt trên người, máu tươi chảy xuôi theo miếng thịt bị xé toạc, cả
không gian nồng nặc mùi máu. Cầm miếng thịt mình xé trong tay, lần này
quai vật không nôn nóng nuốt vào mà thong thả đưa đến khóe miệng chậm
rãi nhai miếng thịt đó, khuôn mặt hiện vẻ đắc ý, vừa nhai vừa đến gần Tô
Mạt lần nữa.

Ngay lúc này, trong lòng Tô Mạt tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, lẽ nào

cô phải chết ở đây sao? Còn chết kiểu xả thịt róc xương kiểu này ư?

“Hàn Ngạo...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.