HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 350

“Tôi vẫn nắm tay cô ấy, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Không biết là nguyên

nhân gì, tôi vừa dò xét thử, sinh hồn cô ấy không có ở đây. Lúc trước không
phải thế này, không biết tình trạng này xảy ra từ lúc nào sao chúng ta không
hề hay biết?” Đào Tử áy náy nhìn Tô Mạt đang cau mày vẫn hôn mê, lo
lắng nói.

Cũng lúc này, con quái vật ngồi đối diện Tô Mạt đang xé thịt trên người

mình nhai liên tục, vừa nhét vào miệng vừa hung tợn nhìn Tô Mạt. Âm
thanh nhóp nhép, nhóp nhép không ngừng truyền đến, khiến lưng Tô Mạt
rét lạnh từng cơn.

Tô Mạt nhìn quái vật trước mắt, thầm cổ vũ bản thân. Vừa nghĩ đến

cảnh mình bị ăn biến dạng hoàn toàn, cô đã không dằn nổi cảm giác ghê
tởm.

Quái vật lảo đảo đứng dậy, chậm rãi đi đến gần Tô Mạt. Nhìn quái vật

đi tới, Tô Mạt thử vận động thân thể, thuốc Vị Ương cho quả thật rất tốt,
tuy cơn đau trên người không giảm bớt nhưng chất độc trên móng vuốt quái
vật kia đã tạm thời được kìm hãm.

Tô Mạt nhìn đăm đăm quái vật, cầm chặt dao găm trong tay, tính toán

sơ qua khoảng cách có thể bất ngờ cho nó một cú trí mạng.

Một bước, hai bước, ba bước, khoảng cách càng lúc càng gần, mùi máu

tươi nồng nặc xộc đến khiến Tô Mạt không nhịn được đưa tay che mũi.

Quái vật dừng bước khi cách Tô Mạt còn chừng một mét, đứng đó

không nhúc nhích, không biết đang tính toán gì. Nhân lúc nó dừng lại cô
cũng chầm chậm đứng dậy, cố nén cơn đau dựa vào vách tường.

Một người một quái cứ thế giằng co, không ai chịu hành động trước,

như trẻ con chơi trò người gỗ, ai cử động trước thì sẽ thua. Sự thật cũng
chính là vậy, hiện tại ai hành động trước sẽ mất khả năng ứng biến, dĩ nhiên
nếu như con quái vật này hiểu được ý nghĩa ứng biến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.