HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 627

lại chàng chỉ có gió núi thổi phần phật, có lẽ người kia đã sớm rời đi rồi.
Nghĩ như thế chàng quay người định rời khỏi nơi này, lại nghe thấy dưới
bàn thờ có âm thanh yếu ớt.

“Ai?”

Chàng U chạy đến bàn thờ, vén tấm khăn trải bàn cũ rách lên, phát hiện

một thiếu nữ con ra bên dưới, trên ngực nàng đeo một hòn đá đỏ. Không
đắn đo suy nghĩ, chàng ôm nàng về nhà mình. Khi nàng tỉnh lại, nàng nói
với U rằng mình tên là Nại Thạch. Còn thân thế mình thì nàng chẳng hề hé
ra dù chỉ một chữ, mà chàng cũng không tiện hỏi đến.

Ngày ngày chàng vẫn lên núi săn thú, còn nàng ngồi trước cửa miếu thờ

chờ chàng về. Mỗi lần U ôm Nại Thạch đi về, Nại Thạch đều hỏi, “Chàng
biết chữ trên tảng đá này không?”

Chàng lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.

“Có lẽ là vĩnh viễn không siêu sinh nhỉ?” Nàng cười khanh khách.

Từ lúc Nại Thạch đến, U cũng cười nhiều hơn. chàng săn thú càng ngày

càng nhiều, nhà cửa cũng càng lúc càng sạch sẽ. Nhưng lời đồn đại trong
thôn càng lúc càng nhiều, họ đều nói Nại Thạch là họa thủy, là điềm xui
xẻo, nàng sẽ mang đến tai họa cho thôn làng. Đơn giản vì trên cổ nàng đeo
hòn đá đỏ tươi kia.

Năm đó đại hạn, hoa màu, lúa thóc không thu hoạch được, mọi người

cho rằng đây là tai họa do Nại Thạch mang đến, kêu gào đòi thiêu sống
nàng, tiếng gào thét hỗn loạn bao vây căn nhà nhỏ của chàng U.

U ôm Nại Thạch chạy ra khỏi nhà, đưa nàng đến miếu thờ, “Đừng sợ

Nại Thạch, ta sẽ bảo vệ nàng, họ không chứa chấp ta thì chúng ta đi nơi
khác. Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.