HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 628

Nại Thạch nhìn U, lệ tràn ra khoé mắt. Đây là đáp án nàng muốn nhận

được nhất qua mấy trăm nghìn năm trăn trở.

Nhẹ nhàng dìu nàng ngồi xuống, mắt U dịu dàng, “Nại Thạch, ta tìm

thức ăn cho nàng, nàng đừng rời khỏi đây, họ không dám tiến vào đâu. Chỉ
cần ta còn sống, thì không ai có thể làm hại nàng được cả.”

Nói xong U quay người đi ra ngoài thì bị Nại Thạch gọi lại. Nàng đi đến

bên cạnh U, Thảo hòn đá trên cổ mình xuống đeo lên cổ U, “Đây là vật ta
đã đeo từ lúc sinh ra, nó sẽ phù hộ cho chàng tìm được ta.”

U khẽ khàng hôn lên trán nàng, “Đừng nghĩ ngợi lung tung, ta sẽ trở lại

nhanh thôi.”

Lúc rời đi, U nhìn tảng đá trước miếu, nhớ lại lời Nại Thạch, có lẽ trên

đó khắc chính là “Vĩnh viễn không siêu sinh” rồi.

Nại Thạch nhìn bóng lưng U rời đi, yên lặng đứng trong điện thờ nghe

gió núi rít gào, cũng như nghe thấy tiếng bước chân vọng từ ngoài miếu.
Nhánh cây bị đạp gãy răng rắc, tiếng đám người ồn ào phẫn nộ. Khói tràn
vào miếu, chỉ chốc lát đã cuồn cuộn cả điện thờ. Nại Thạch không hề giãy
giụa, nàng biết đây chính là số mệnh của mình.

Lại lần nữa gặp được Phật Tổ,ngài bảo nàng sám hối, bảo nàng quên

lãng, bảo nàng lại đợi kiếp sau. Lần này Nại Nhi cự tuyệt, nàng cười thê
lương, “Kiếp sau, kiếp sau, con đã đi qua rất nhiều kiếp rồi, mỗi một kiếp
con và chàng cũng không thể ở bên nhau. Ngài là Đức Phật tối cao cũng
không thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng con, vậy con còn cần kiếp
sau có ích gì? Cầu xin ngài hãy để con làm một tảng đá bên cầu Nại Hà đi.
Von chỉ nguyện có thể nhìn chàng mỗi đời mỗi tiếp đi qua nơi này là được
rồi.”

“Con quyết định vậy thật sao?” Phật Tổ rất kinh ngạc với quyết định

của Nại Thạch, ngài xác định lần nữa, “Con sẽ không hối hận chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.