HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 679

Đổi lại ở góc độ khác, nếu cô yêu Tô Mặc Bạch, như vậy thì Hàn Ngạo

phải làm sao? Những tình cảm lúc trước cô dành cho Hàn Ngạo đều là giả
sao? Hàn Ngạo làm nhiều việc vì cô như vậy, huống chi hai người còn là
thanh mai trúc mã, nếu cô yêu Tô Mặc Bạch, Hàn Ngạo có chấp nhận được
không?

Ban đầu, Tô Mạt cho rằng cảm giác này là thích, thậm chí lúc đám cưới

Đào Tử, có một loại cảm giác khác thường luẩn quẩn trong lòng, cô vẫn
cho rằng người mình thích có thể là Tô Mặc Bạch, nên cô cố ý lẩn tránh
Hàn Ngạo. Đến tận khi thấy Hàn Ngạo nhắm mắt trước mặt mình, nỗi sợ
mất anh khiến Tô Mạt nhận ra rằng hai tình cảm khác nhau. Một loại là
cảm giác lệ thuộc của người thân, một loại là cảm giác ràng buộc của người
yêu.

“Em làm rõ tình cảm của mình chưa?” Tô Mặc Bạch nãy giờ vẫn im

lặng rốt cuộc cất lời, nhìn Tô Mạt được mình ôm vào lòng, nghiêm túc hỏi.

“Thật xin lỗi, Tiểu Bạch, em…”

Cô vốn định nói rõ lại bị Tô Mặc Bạch ngắt lời.

Đừng nói xin lỗi tôi, điều này còn tàn nhẫn hơn việc em chính em thừa

nhận em thích người kia. Thật ra tôi luôn biết được người em yêu là cậu ta.
Bởi vì lúc em ở thế giới của tôi, trong lòng đều nghĩ đến cậu ta, ngay cả
nằm mơ cũng gọi tên cậu ta. Bởi em không thấy rõ tình cảm của mình nên
mới cho rằng em thích tôi, ngốc quá.” Tô Mặc Bạch cười gõ vào trán Tô
Mạt, ánh mắt anh thoáng qua vẻ buồn bã.

“Tôi sẽ không trốn tránh em, sẽ ở lại thế giới này làm người thân của

em. Tuy bắt tôi nhìn em gả cho người khác nhất định sẽ rất đau khổ, nhưng
tôi là hồ tiên vạn năm, có sinh mạng vô tận, tôi hi vọng kiếp sau gặp được
em, em sẽ là của tôi.” Giữ Tô Mạt đứng vững, Tô Mặc Bạch cẩn thận nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.