HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 89

Buổi tối, chúng tôi không có tiết học, nên vừa ăn xong chúng tôi lấy đồ

đã chuẩn bị đi đến phòng tự học đó.

Phòng chúng tồi gồm bốn người, chúng tôi xếp hạng là Lão Đại, Lão

Nhị, Lão Tam, tôi nhỏ nhất cho nên là Lão Tứ.

Bọn nữ sinh chúng tôi vây quanh một cái bàn, đặt dụng cụ lên, bởi vì lo

lắng người khác phát hiện nên chúng tôi không bật đèn mà đốt vài cây nến,
sau đó bốn người chúng tôi đồng thời đặt tay lên đĩa, niệm chú cầu cơ.

Bởi vì đều là nữ sinh chưa tới đôi mươi nên chúng tôi đều rất hăng hái,

nhưng không ngờ rằng, lòng hiếu kì này cuối cùng khiến bốn chúng tôi kẻ
thì chết người thì điên.”

Nói đến đây, vẻ mặt Mạc Ly hiện lên nỗi sợ hãi.

“Có lẽ mất khoảng nửa tiếng, đang lúc chúng tôi mất kiên nhẫn thì con

cơ trên bàn bỗng nhúc nhích, chúng tôi rất phấn khởi, líu ríu hỏi vấn đề
mình muốn biết, nó đều trả lời rõ mồn một.

Đúng lúc này, Lão Tam lại bất chợt hỏi điều cấm kị lớn nhất của cầu cơ,

đó chính là vì sao nó chết. Mới đầu nó không có phản ứng, chúng tôi đều
nhìn Lão Tam với vẻ trách móc, không ngờ con cơ bỗng di chuyển mãnh
liệt làm bốn người bọn tôi sợ đến mức cùng bỏ tay ra, nó chạy vài vòng rồi
rơi xuống đất bể nát.

Mấy người bọn tôi hoảng hồn nhìn con cơ vỡ tan tành, tôi chợt phát

hiện tờ giấy trắng kia hình như có gì đó, đến khi tôi cầm lên mượn ánh nến
nhìn kỹ, hóa ra con cơ đã vẽ trên trang giấy một chữ "Chết" rất đậm, chúng
tôi kinh hãi cầm lấy nến bỏ chạy về phòng ngủ.

Sau vài ngày không có chuyện kì quái gì xảy ra, bọn tôi thở phào nhẹ

nhõm, cho rằng chuyện đã qua rồi, không ngờ rằng chuyện kinh khủng sắp
xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.