ICO - LÂU ĐÀI TRONG MÀN SƯƠNG - Trang 120

Bàn tay của hiệp sĩ rời khỏi vai Ico. Đầu ông xoay lại, nhìn lên ngọn tháp

mà từ đó Ico và cô gái đã thoát ra, sau đó nhìn lại cái cầu đá dài qua biển,
và cuối cùng ngoài những con sóng.

Ông nói lại trong giọng nói im lặng đó.

Lâu đài trong Màn sương!
Sự oán hận mạnh như vậy.
Tội ác sâu như vậy.

Nhiều năm đền tội tàn nhẫn như vậy.
Một ngàn năm thời gian không xóa bỏ được bản án của ta.
Những năm tháng cằn cỗi dành để bị giam cầm ở đây.

Ngay cả bây giờ nó tra tấn cơ thể ta, trói buộc ta vào nơi này.
Nhưng, con trai ta.
Bức tượng nhìn lại Ico.

Ta cũng biết tình yêu ở đây.
Sau đó hiệp sĩ bình tĩnh trở lại, hất áo khoác phía sau ông khi ông đi về

phía cây cầu đá. Với mỗi bước đi đôi ủng thép của ông tạo một âm thanh
nặng nề trên đá, và áo choàng của ông quất trong gió phía sau ông.

Hiệp sĩ qua cầu, đi về phía màn sương trắng.

Ico tìm thấy giọng nói của mình. “Đợi đã!”
Cậu chạy, vẫn giữ tay cô gái trong tay mình. Cậu điên cuồng chạy. Đôi

giày da của cậu kêu kèn kẹt ồn ào trên những khối đá cổ. Cậu lao tới phía
trước với tốc độ mà cô gái đi chân trần gần như ngã khi cậu kéo cô theo.

“Đợi đã! Làm ơn, đợi đã! Ông là ai? Ông là –”

Hiệp sĩ biến mất vào màn sương.
Đột nhiên, Ico cảm thấy một tiếng động ầm ầm dưới chân mình. Cây cầu

đu đưa, và Ico suýt ngã. Cậu vung hai cánh tay, đánh rơi cả cây gậy của
mình và tay cô gái. Phía dưới họ, cây cầu rạn nứt, sụp đổ. Ico nhảy lên
không trung, chỉ tiếp đất trên phía xa của chỗ gãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.