thắng cô.
Cô ấy đang từ bỏ!
KHÔNG! Một giọng nói khác vang lên trong đầu Ico, nhưng trước khi
cậu có thể nghĩ nó của ai, một cảnh mộng lấp đầy giác quan của cậu.
Trong cảnh mộng, cậu thấy cô gái chìm xuống. Đầu cô biến mất dưới
bóng tối xoáy tít, để lại một mớ tóc cuối cùng cuộn xoáy trong không trung
trước khi nó cũng biến mất. Sau đó một tia sáng rực rỡ - giống như ánh
sáng lóe lên bất cứ khi nào những bức tượng tách ra – phun ra từ giữa cái
vực đang sôi. Chớp kêu tanh tách trong không trung.
Ánh chớp trở thành một vòng tròn bay qua không trung – nó đánh vào
các sinh vật, làm bay hơi chúng trong chốc lát. Cái vực đen biến mất và
vòng-tròn-vẫn-mở-rộng tiến tới Ico.
Ico che mắt mình khỏi ánh sáng, hét lên, miệng mở to – và sau đó cậu
biến thành đá. Giống như những người ở thành phố có tường bao quanh đó.
Giống như bức tượng ở cuối cây cầu cũ.
KHÔNG!
Giọng nói lại đến với cậu, một cảnh báo khẩn cấp.
Sau đó cảnh mộng mờ đi, và khi Ico được thả ra, cậu run rẩy và hét lên,
xông về cái vực. Tất cả cậu có thể thấy của cô gái giờ là trán cô. Cô ấy
đang chìm!
Cậu thọc tay vào cái vực, những ngón tay của cậu quét qua làn da mềm
trên má cô. Cậu nắm chặt cô, chụp bằng móng với những ngón tay của cậu
và kéo như thể cuộc sống của cậu phụ thuộc vào điều đó. Cuối cùng, cậu cố
gắng tóm được khăn choàng của cô. Cô lại vùng vẫy cánh tay và nó chạm
vào tay cậu.
“Không! Tôi sẽ không thả cậu ra!”
Bây giờ gương mặt cô ở trên bóng tối cuộn xoáy. Cô thở hổn hển, nửa
chết đuối. Nỗi sợ hãi trên gương mặt cô làm xóc lên một nguồn năng lượng
mới qua Ico. Mình phải cứu cô ấy!