ICO - LÂU ĐÀI TRONG MÀN SƯƠNG - Trang 164

“Sao cậu làm được thế?” cậu bé hỏi, liếc nhìn giữa gương mặt cô, căn

phòng trống, và những bức tượng đã tách ra trước họ. Cô thấy những nghi
ngờ tối tăm và những hy vọng rực sáng trong đôi mắt vô tội đang nhìn vào
đôi mắt cô.

“Đi với tôi, được chứ?” cậu bé nói. “Cùng tìm đường ra.”

Cô nhìn vào đôi sừng mọc trên đầu cậu, sau đó cô nắm bàn tay đưa ra

của cậu.

★★★

Được nắm tay dẫn khi khi họ chạy qua lâu đài để tìm lối ra, Yorda thử

gợi lại những ký ức đã mờ nhạt của mình. Dường như cô đã bước trên
những tảng đá này bằng chính đôi chân mình, tự do khỏi cái lồng, điều đó
hẳn không quá khó khăn.

Những ngọn tháp của Lâu đài trong Màn sương. Những phong cảnh

được nhìn từ những độ cao không tưởng. Những hành lang vô tận. Những
cầu thang xoắn ốc cao. Đồ đạc và đồ trang trí vỡ vụn. Mọi thứ đều giống
như cô nhớ về nó. Cô đã chạy qua đây nhiều lần, chạm vào, ngồi xuống để
nghỉ ngơi. Cô phải nhớ lại.

Nhưng giống như một cơn ác mộng mà bạn chạy và chạy và có vẻ không

bao giờ đến được bất cứ đâu, những ký ức của Yorda về Lâu đài trong Màn
sương lơ lửng gần đến nản, nhưng luôn luôn ngoài tầm với. Mặc dù một
tấm màn bóng tối đã phủ lên giữa bây giờ và lúc đó, che giấu quá khứ của
cô khỏi hiện tại.

Lâu đã đã luôn rộng lớn vậy sao? Luôn luôn phức tạp vậy sao? Mặc dù

mỗi phòng dường như quen thuộc với cô, những con đường giữa chúng lạ
lẫm và xoắn lại.

Cậu bé dũng cảm – như thể cậu hầu như không sợ bất cứ điều gì. Hoặc

có lẽ đó chỉ là một vẻ bề ngoài. Cậu nên sợ. Tuy nhiên đôi chân cậu chạy
và đôi mắt cậu tìm kiếm không ngừng nghỉ. Ngoại trừ, mỗi lần trong một
lúc, một ánh nhìn trầm tư sẽ trùm lên cậu và cậu sẽ dừng lại. Sau một lúc,
cậu sẽ lắc đầu và lại bắt đầu bước đi. Yorda tưởng tượng rằng những lần đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.