Toto chẳng tin chút nào cả. “Làm sao trưởng lão biết điều gì sẽ xảy đến
với cậu? Không giống như ông ấy từng là Vật tế.”
“Thầy tu đã nói với ông ấy.”
“Vậy những thầy tu biết điều gì sẽ xảy ra với cậu?”
“Dĩ nhiên. Họ là những học giả lớn ở thủ đô, cậu biết đấy,” Ico giải
thích, cố gắng nghe có vẻ tự tin hơn cậu cảm thấy. “Nhưng, Toto, cậu phải
hứa với tôi rằng khi thầy tu đến làng cậu sẽ không hỏi ông ấy tất cả những
câu hỏi này. Tôi đã không dọa cậu – họ thực sự sẽ nhốt cậu lại. Và tôi
không muốn điều đó xảy ra vì tôi. Nếu cậu cố làm điều gì khi họ đến vì tôi,
họ có lẽ trừng phạt toàn bộ làng.”
“Được,” cuối cùng Toto nói, nhưng biểu hiện của cậu rõ ràng là cậu
không vui vẻ với sự sắp xếp.
“Tốt,” Ico nói. “Tôi rất vui.” Và cậu có ý đó. Cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm, không nghĩ là lần cuối cậu nhìn thấy tôi,” Toto gọi lớn. “Và tôi
cũng không bỏ cuộc!” Cậu biến mất khỏi khung cửa sổ nhỏ.
“Cậu có ý gì?” Ico gọi lớn sau cậu.
“Cậu sẽ biết thôi!” câu trả lời từ xa của cậu ấy vọng đến.
“Đây không phải một trò chơi! Nó thực sự nghiêm túc! Thực sự nghiêm
túc! Cậu nghe tôi không, Toto?”
“Tôi nghe cậu rõ lắm đây. Đừng quá lo lắng vì điều đó, được chứ? Gặp
cậu sau.”
Và với điều đó, Toto biến mất.
Trong một lúc, Ico đứng đó, nhìn lên khoảng vuông trống của màn đêm
nơi gương mặt bạn cậu đã ở đó.
★★★
Oneh nghĩ là do nước mắt của bà làm bà khó nhìn thấy sợi dây trên
khung cửi, nhưng bà sớm nhận ra sai lầm của mình. Mặt trời đang lặn.
Bóng tối lấp vào các góc của phòng dệt, và khi bà nhìn lên, bà không thể
thấy những xà nhà trên đầu mình.