ICO - LÂU ĐÀI TRONG MÀN SƯƠNG - Trang 372

Ico giữ lưỡi kiếm lên, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trên

bề mặt ngang của nó. Cậu cảm giác như thanh kiếm muốn cậu làm điều đó.
Sự ấm áp căng ra trong ngực cậu.

Cậu nhìn thấy đôi mắt của chính mình, đôi lông mày thẳng. Khi cậu vẫn

còn đủ nhỏ để ngồi trên đầu gối mẹ mình, bà sẽ vuốt lông mày của cậu
bằng ngón tay bà và nói, “Con là một đứa trẻ có ý chí mạnh mẽ. Hãy nhìn
xem lông mày con thẳng làm sao.”

Cậu chưa bao giờ nghe được điều mẹ cậu nó sau đó, điều mà bà lẩm bẩm

dưới hơi thở của mình – nhưng bây giờ cậu biết.

“Con sẽ trở thành một người đàn ông cao thượng làm sao –”
Nhưng số cậu là phải đi đến Lâu đài trong Màn sương.

Mình phải trao thằng bé cho lâu đài.
Những ký ức trở nên chân thực hơn bên trong cậu đến khi cậu cảm thấy

chúng một lần nữa, và Ico nhắm đôi mắt. Khi cậu mở mở chúng ra lại, cậu
thấy một gương mặt trên lưỡi kiếm – nhưng nó không phải của cậu.

Đó là một cậu bé với đôi sừng giống của cậu. Đôi mắt cậu bé có một

màu hơi xanh xanh và nhạt hơn của Ico. Một vết sẹo chạy xuống má phải
của cậu bé.

Cậu bé có sừng đang nhìn ra cậu, chớp mắt. Ico suýt nữa gọi cậu bé. Cậu

cảm thấy cậu bé sẽ nghe thấy cậu nếu cậu gọi. Nhưng trước khi cậu có thể,
cậu bé trên lưỡi kiếm xoay đi và biến mất. Như thể ai đó phía sau cậu, ai đó
không thấy được, đã gọi mời cậu.

Ico đi theo cậu bé, vào thế giới thanh kiếm đang cho cậu thấy. Linh hồn

cậu để lại cơ thể cậu và đuổi như gió theo sau cậu bé đang chạy.

Những giác quan của Ico sắc sảo, và cậu cảm thấy nhận thức của mình

trải ra nhanh như bầu trời và sâu như biển. Quá khứ và tương lai dường như
giống một khoảnh khắc. Cậu có thể nghe thấy nó. Cậu có thể cảm nhận nó.
Một giây là một sự vĩnh viễn, một điều là mọi điều, bản thân cậu là vô hạn,
và ở cùng lúc, mọi thứ trở thành một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.