ICO - LÂU ĐÀI TRONG MÀN SƯƠNG - Trang 73

khi nó lắng xuống lại, nó dường như trở thành một phần của cơ thể mảnh
khảnh của Ico.

Đôi mắt đen của cậu nhìn không chớp mắt vào cái đầu bị che đi của thầy

tu.

“Đến lúc phải rời đi,” thầy tu thông báo. “Mang ngựa lại.”
Trưởng lão và Oneh đứng ở cổng làng, nắm tay, quan sát đến khi đoàn

tùy tùng của thầy tu đi khỏi tầm mắt.

“Thằng bé sẽ trở lại, phải không?” Oneh thì thầm vào tai chồng, giọng bà

đẫm nước mắt.

“Phải,” ông trả lời dễ dàng. Tấm Phù hiệu sẽ bảo vệ nó. Nó phải thế.
Khi trên lưng ngựa, những lính gác điện thờ lấy xích sắt còng cổ tay Ico

lại. Ico với thầy tu ngồi sau cậu cưỡi trên cùng một con ngựa. “Cậu không
được nói chuyện trong chuyến đi,” thầy tu nói với cậu. “Thậm chí nếu cậu
nói gì đó, chúng ta sẽ không trả lời. Cậu phải theo mệnh lệnh của chúng ta.
Chúng ta sẽ mất năm ngày để đến Lâu đài trong Màn sương. Chúng ta sẽ
cưỡi ngựa với cậu trên toàn bộ đoạn đường, nhưng hãy biết rằng nếu chúng
ta thấy cậu muốn làm bất cứ điều gì khác thường, chúng ta sẽ chém cậu
ngay lập tức. Cậu đã được cảnh báo.”

Ico trả lời rằng nó không có ý đi bỏ chạy, nhưng thậm chí thầy tu dường

như chẳng lắng nghe khi ông giữ dây cương.

Với xiềng sắt trên cổ tay cậu và sợi xích giữ chúng gần nhau, Ico không

thể bám lên cổ con ngựa. Nếu con ngựa quyết định dừng lại sau khi phi
nước đại, cậu có thể sẽ ngã. Tuy nhiên chưa có dấu hiệu nguy hiểm gì bởi
tốc độ cả. Hai người lính gác cho những con ngựa đi đều đều nhưng chậm.
Họ không nói một lời nào với nhau, họ cũng dường như không tham khảo
bất kỳ tấm bản đồ nào.

Đoán là họ biết đường, Ico nghĩ.
Họ vượt qua vùng đồng cỏ, tiến về phía bắc theo cùng con đường mòn

Ico đã đi cùng trưởng lão. Những ký ức ngập tràn đầu Ico. Chỉ những suy
nghĩ về việc thấy lại thành phố đá ngoài Núi Cấm làm cậu lạnh người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.