JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1057

thứ chở trên xe. Rồi lại đến viẹc tìm 1 chỗ để tụt xuống và họ tụt xuống
cũng bằng sợi dây ấy. Khi họ trở xuống trên mặt sông thì đêm đã sạp xuống,
với kết quả công lao của cả 1 ngày chỉ đi được vẻn vẹn có 1 phần 4 dặm.

Khi cả đoàn đến sông Hutơlinqua và gặp được mặt băng rắn chắc, thì

Bấc đã mệt lả. Những con chó khác cũng vậy. Nhưng Perôn, để tranh thủ bù
lại thời gian bị mất, thúc ép chúng đi sớm và nghỉ muộn. Ngày đầu chúng
chạy suốt 35 dặm cho đến trạm "Cá hồi lớn", hôm sau thêm 35 dặm nữa đến
trạm "Cá hồi nhỏ" và ngày thứ 3 chạy 40 dặm, đến tận trạm "Sao biển".

Chân Bấc không cứng rắn và dạn dày bằng chân của lũ chó étkimô.

Chân nó đã mềm yếu đi nhiều qua bao nhiêu thế hệ kể từ cái này kẻ tổ tiên
hoang dã cuối cùng của nó bị con gưnời nguyên thuỷ ở hang hoặc ở ven
sông, bắt về thuần dưỡng. Suốt ngày nó đau đớn khập khiễng, và mỗi lần
cắm trại xong là nó nằm im lìm như xác chết. Đói hết sức nhưng nó không
thể dậy để nhận phần cá của nó, và Phrăngxoa phải mang đến cho nó. Anh
chàng lái xe chó lại còn xoa bóp chân cho Bấc mỗi đêm nửa tiếng đồng hồ
sau bữa ăn tối, và hy sinh lớp trên của đôi giày của anh để khâu 4 chiếc giầy
cho Bấc. Những chiếc giầy này giẫm nhẹ đau đớn đi rất nhiều. 1 buổi sáng,
Phrăngxoa quên đeo giầy cho Bấc, Bấc đã làm cho bộ mặt héo quắt của
Perôn cũng phải xệch ra thành 1 nụ cười nhăn nhở khi Perôn thấy Bấc nằm
ngửa ra, 4 chân huơ trong không khí với dáng điệu van lơn, cứ nằm ỳ ra
không chịu dậy nếu không được mang giày. Nhưng về sau, chân của bấc
dày dặn dần lên, chịu đựng dược con đường gian khổ, và mấyc ái bao chân
mòn rách bị vứt đi.

1 buổi sáng, trên dòng sông Penli, trong khi đàn chó đang được thắng

đai cương thì Đôli, con chó từ trước đến nay không có điều gì khiến người
ta để ý đến, đột nhiên phát dại. Cơn dại được báo hiệu bằng 1 tiếng tru như
tiếng chó sói, dài và ghê rợn, làm cho mọi con chó khác hoảng sợ lông dựng
đứng cả lên. Và sau tiếng tru, nó nhảy bổ và Bấc. Bấc chưa bao giờ thấy 1
con chó phát dại, mà cũng chả có lý do gì khiến cho nó sợ bệnh dại. Nhưng
nó nhận biết được đấy là 1 cái gì khủng khiếp, và nó hoảng hốt bỏ chạy.
Thẳng tới phía trước, nó phóng cật lực. Đôli, hổn hển và sùi bọt mép, bám
riết đằng sau, chỉ cách 1 bước, Đôli không thể đuổi kịp, bởi nỗi ghê sợ của
Bấc lên đến cực độ, mà Bấc cũng không bứt ra được, bởi cơn dại của Đôli

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.