3 ngày trôi qua. Trong thời gian 3 ngày ấy, Bấc và lũ bạn nghề của nó
cảm thấy cơ thể chúng sao mà mệt và yếu lả đi đến thế. Nhưng rồi đến sáng
hôm thứ 4, có 2 gã đàn ông người Hoa Kỳ đến nơi này và mua chúng, cùng
cả đại cương và mọi thứ, với 1 giá rẻ. 2 người ấy gọi tên nhau là "Han" và
"Sác". Sac là 1 gã trung niên, da nâu nhạt, có đôi mắt yếu đuối ươn trớt, 1
bộ ria xoắn lại và vểnh lên hung dữ, tương phản với nét môi ẻo lả ủ rủ cụp
xuống khuất dưới bộ ria ấy. Han là 1 tay trai trẻ trạc 19, 20, có 1 khẩu súng
còn to tướng và 1 con dao săn đeo ở chiếc thắt lưng cài tua tủa những đạn.
Chiếc thắt lưng ấy là vật tiêu biểu nhất ở con người của gã. Nó thể hiện tính
chất non nớt của gã, 1 sự non nớt hoàn toàn và khó mà diễn tả được. Cả 2
con người ấy rõ ràng là rất lạc lõng đối với nơi này. Vì lẽ gì mà họ phải mạo
hiểm xông pha vào vùng đất phương Bắc này, điều đó là 1 phần trong màn
bí ẩn của vạn vật mà mọi người không thể hiểu nổi.
Bấc nghe người ta cò kè mặc cả với nhau, thấy những đồng tiền trao
qua đổi lại giữa người lạ với anh nhân viên nhà nước, thế là Bấc biết rằng
anh chàng người lai Xcôtlen cung những chàng lái xe khác của đoàn xe thư
lại sắp sửa rời khỏi cuộc đời của Bấc theo gót Perôn. Phrăngxoa và những
con người khác đã đi qua trước đấy.